Thái Hoàng Thái hậu tức giận đến toàn thân phát run, mắt rưng rưng, khàn khàn nói, "Lúc đầu mẫu hậu con qua đời, ta vẫn ở cùng với con, sau đó con lại bấu víu lấy ta không cho ta đi, ta thấy con thân thể nho nhỏ vùi trong lòng ta khóc khàn cả giọng, thật sự là không đành lòng, thế này mới ở lại, mặc dù Tiên đế là cửu ngũ chí tôn, nhưng Tần phi vô số, chính sự bận rộn, khó có lúc quan tâm chăm sóc, y một đời làm minh quân, nhưng cũng không nhất định sẽ là phu quân tốt, làm sao ta lại sinh lòng tơ tưởng đến y? Có ý ủy thân mình? Cũng chỉ là vì con mà thôi."
Một mình tự thoại nói ra dào dạt tình cảm, cảm động lòng người, Khang vương và Khang vương phi không khống chế được lại khóc lên.
Chỉ tiếc trong mắt Hoàng đế, mặc kệ là Thái Hoàng Thái hậu đang rưng rức khóc, hay là nàng giả vờ thương tâm muốn chết, cũng chẳng làm trong lòng y nổi lên gợn sóng nào, khóe môi y lộ ra nụ cười chế nhạo, nói, "Thái hậu nương nương thật đúng là thâm minh đại nghĩa, tỷ muội tình thâm, nếu là như vậy, Trẫm cũng muốn hỏi Thái hậu nương nương một chút, nếu là không cẩn thận ủy thân mình, vậy vì sao Trẫm và Khang vương chỉ kém nhau nửa tuổi?"
Trong lòng Chu Thanh Nhược chấn động, nữ nhân hoài thai mười tháng, Hoàng đế và Khang vương chỉ kém nhau nửa tuổi, điều này nói lên Thái Hoàng Thái hậu rõ ràng trước khi Minh Thục Hoàng hậu qua đời đã cùng Tiên đế có ẩn tình rồi!
Đơn giản mà nói chính là Minh Thục Hoàng hậu vẫn đang trên giường bệnh đau ốm khổ sở, không còn bao ngày, rất đau khổ, thân tỷ muội của mình lại lên long sàng của tỷ phu Hoàng đế, còn có thai, nếu đây là sự thực, vậy nói rõ là thủ đoạn đâm một nhát sau lưng, thật đúng làm tim người ta băng giá, nói không chừng... Cái chết Minh Thục Hoàng hậu nhanh như vậy chắc cũng có công lao của Thái Hoàng Thái hậu nhỉ?
Dù sao thân muội muội cùng phu quân mình cấu kết, chuyện này thật quá trùng hợp.
Chu Thanh Nhược liếc nhìn mọi người, Khang vương nuốt nước miếng, ánh mắt lóe lên, mặt Khang vương phi là vẻ khó tin, thân hình run rẩy nhìn qua lại giữa Hoàng đế và Thái Hoàng Thái hậu, về phần Hoàng đế lại đứng vô tâm tùy ý, dáng người như tùng, mắt sáng như đuốc, vẻ mặt thản nhiên.
Sắc mặt Thái Hoàng Thái hậu đại biến, tay chân cứng ngắt nói, "Cái gì kém nửa tuổi, rõ ràng chính là một tuổi, ngự y trong cung cũng được, y bà cũng được, đều có thể chứng minh, sao con có thể thuận miệng nói dối?"
Hoàng đế mặt mày lạnh lùng, trong mắt đột nhiên phát ra ánh sáng lạnh sắc bén, một cước đá văng khay trà bên cạnh, khay trà rớt xuống, bình trà cũng rơi xuống mặt đất vỡ nát, phát ra âm thanh thanh thúy chói tai.
Không khí bên trong phòng nhất thời trở nên rất trầm thấp ngột ngạt, giọng nói Hoàng đế lạnh lẽo, "Thái Hậu, chúng ta cứ nói ra hết đi, ngươi là hạng người gì, trong lòng ta còn rõ ràng hơn ngươi, ở đây cũng không có người ngoài, ngươi cũng không cần đeo lên bộ mặt giả nhân giả nghĩa nữa, giả vờ làm một từ mẫu với ta, ngươi khiến người bên ngoài trợ giúp, rêu rao nói Trẫm bất hiếu, khắc khe đích mẫu rốt cuộc là muốn có được cái gì?"
Sau đó lại cười châm chọc, vẻ mặt khinh thường nói, "Chẳng lẽ Thái hậu nương nương ngươi cho rằng, dùng cái thủ đoạn nho nhỏ này là có thể khôi phục dáng vẻ lúc trước? Con trai Khang vương của ngươi vẫn là Nhân Tông đế, ngươi chính là Thái hậu cao cao tại thượng đó sao?"
Chu Thanh Nhược liếc nhìn sắc mặt đã trở nên có phần dữ tợn của Khang vương, cảm giác giống như y muốn nhào tới vậy, tự giác đến gần Hoàng đế, lời này của Hoàng đế quá thẳng thắng, thẳng thắng giống như một thanh đao đâm thẳng vào tim, làm người ta đau thấu xương cốt.
Hoàng đế nói ra lời nói sâu kín trong lòng, lòng cảm thấy vui sướng, lại thấy một thân thể ấm áp bỗng sáp vào sau lưng, y quay đầu lại liền nhìn thấy Chu Thanh Nhược mang theo ánh mắt có phần sợ hãi, nghĩ tới lời mình vừa nói đúng là có chút kinh hãi thế tục, kéo nàng đến bên cạnh, âm thầm cầm tay nàng an ủi rồi lại buông ra.
Chu Thanh Nhược thấy Hoàng đế lúc này vẫn không quên bảo hộ mình, liền cảm thấy ngọt như được ăn đường vậy.
Hai người động viên cho nhau hình như không người nào nhìn thấy, nhưng lại có vài người hết lần này đến lần khác chú ý đến, Khang vương phi thấy Hoàng đế cùng Huyên phi thân mật khắng khít như vậy, vẻ mặt thái độ của Hoàng đế, so với hai người lúc trước còn ôn hòa săn sóc hơn, trong đầu chua chua, ghen tỵ không thôi, nếu không cưỡng ép đè nén, nàng thật hận muốn đi tới xé nát Huyên phi ra!
Ánh mắt Thái Hoàng Thái hậu bỗng trở nên rét lạnh, ánh mắt đổi thành sắc bén, bà hít sâu một hơi, lui về sau ngồi xuống nói, "Nếu Hoàng đế vô tình như vậy, không để ý đến tình cảm những năm trước, vậy ta cũng không cần phải cố kỵ gì nữa, ngươi nói ta muốn cái gì, thật ra thì rất đơn giản, ta chỉ hy vọng Khang vương cùng đứa bé của nó có thể an ổn qua cả đời, không hơn."
Thái Hoàng Thái hậu yêu cầu không quá đáng, nói trắng ra đúng là nghĩ tham sống sợ chết mà thôi, có điều điều kiện tiên quyết là Thái Hoàng Thái hậu và Hoàng đế không có nhiều ân oán thế này, đáng tiếc, Hoàng đế hận Thái Hoàng Thái hậu và Khang vương giống như khắc sâu trong tim, không cách nào thay đổi, cho nên loại yêu cầu này cũng là vượt mức xem như khá viễn vông.
Vẻ mặt Hoàng đế lười biếng nói, "Được."
Thái Hoàng Thái hậu không dám tin nhìn Hoàng đế, đáy mắt Khang vương lộ ra mấy phần hưng phấn, chỉ có Khang vương phi, nhìn Hoàng đế với ánh mắt phức tạp.
"Có điều điều kiện tiên quyết là, ta muốn khiến người bên ngoài cũng biết ngươi làm chuyện ác."
"Ngươi..." Thái Hoàng Thái hậu chỉ hận mới vừa rồi mình nhất thời hốt hoảng, suýt chút nữa tin Hoàng đế sẽ mềm lòng, lúc này cắn răng nghiến lợi nói, "Rốt cuộc ngươi muốn thế nào?"
Hoàng đế liếc nhìn Khang vương, "Ngươi muốn bảo vệ hắn, tất nhiên không vấn đề, nhưng phải bỏ ra một ít thứ, ví như lời nói vừa rồi của Trẫm, khiến người đời đều biết ngươi làm ác, ví như ban đầu là ngươi hạ độc lập kế cho Trẫm và Lệ phi nằm chung một chỗ."
"Huynh đừng mơ."
Khang vương giống như điên vọt tới, có điều người còn chưa tới trước mặt đã bị người hầu kéo ra sau, trực tiếp quỳ trên mặt đất, y bị người hầu giữ chặt gắt gao, giằng co, "Huynh cứ giết chết ta đi, không cần hành hạ mẫu thân ta, bà làm tất cả cũng là vì ta mà thôi."
Hoàng đế nhìn Thái hậu có chút tiếc hận nói, "Thật là một người con hiếu thảo, chỉ tiếc đệ nghĩ nhiều quá, Thái hậu làm sao sẽ vì đệ hủy đi danh tiếng của mình? Phải biết xưa nay bà đều mang danh hiền huệ hào phóng, muốn lưu danh tiếng thơm nữ tử trinh tiết bách thế mà."
Trong lời nói bao hàm rất nhiều sự châm chọc, trong lòng Khang vương lại gợn sóng, không tự chủ nhìn về phía Thái hậu, thấy vẻ mặt bà quả nhiên khá do dự, trong lòng y đột nhiên không biết là tư vị gì, y còn tưởng rằng Thái hậu sẽ vì mình bất chấp tất cả, cho nên mới vừa nghe được lời nói của Hoàng đế đã không nhịn được muốn xông tới, nghĩ tới bất kể như thế nào, cũng không thể để cho Thái hậu vì mình chịu uất ức!
Nhưng bây giờ suy nghĩ một chút hình như mình nghĩ nhiều rồi.
Nhớ ngày đó y nằng nặc cưới Khang vương phi, khi ấy mẫu hậu nói thế nào? Nói y không muốn làm Hoàng đế vẫn có rất nhiều người muốn nhận thay y, bà cũng không phải không thể không có y.
Không đúng, không đúng, Khang vương mãnh liệt lắc đầu một cái, mẫu hậu vì y trả giá còn ít sao? Tại sao y có thể hoài nghi bà?
Thái Hoàng Thái hậu cự tuyệt theo bản nàng, sau đó đột nhiên như nghĩ tới điều gì liếc nhìn Khang vương, kinh ngạc, thất vọng, rất nhiều vẻ mặt hiện lên trên mặt y, nhìn như thế đã hiểu ngay, trước kia bà chỉ cảm thấy tính tình Khang vương tinh khiết thiện lương, là một người sáng tựa sao Khuê, hôm nay nhìn thấy lại là đơn thuần quá mức, không thể gánh vác chuyện gì, lòng bà càng gấp gáp, nhưng không thể nói ra lời nói sâu sắc trước mặt Hoàng đế được.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!