13
Ngày rời khỏi nhà, trong cung sắp xếp đội ngũ đến đón ta, nghi thức rõ ràng. Cung nữ dâng lên trang phục theo tiêu chuẩn của Quý phi, ta ngồi trước gương đồng, ngẩng đầu nhìn chăm chú vào người trong gương.
Áo bào hoa lệ, sang trọng quý phái. Tóc đen như mực, búi tóc cao, có minh châu điểm xuyết ở giữa.
Ta có chút không quen biết bản thân mình.
"Quý phi nương nương đúng là có dáng vẻ của tiên nhân, tuyệt sắc vô song."
Ma ma chải tóc khen ngợi, giúp ta đội Cửu Long Tứ Phượng Quan* cuối cùng lên đầu.
*Cửu Long Tứ Phượng Quan (): Hiểu nôm na là mũ phượng có 9 rồng 4 phượng, lấy ý tưởng từ Cửu Long Cửu Phượng Quan của Minh Hiếu Đoan Hoàng Hậu. Mũ phượng này được khai quật ngày 20 tháng 10 năm 1957 ở địa cung lăng Minh Định tại Bắc Kinh, hiện nay được lưu giữ trong Viện bảo tàng Quốc gia Trung Quốc.
Mũ phượng cao tổng cộng 48,5 cm, phần vành cao 27 cm, đường kính 23,7 cm và nặng 2320 gram. Khung mũ được làm từ tre sơn mài, bề mặt làm từ lụa, phía trước được trang trí với 9 con rồng vàng ngậm ngọc, bên dưới có 8 con phượng hoàng vàng điểm thuý**, phía sau cũng có một con phượng hoàng vàng, tổng cộng là chín rồng chín phượng. Trên mũ phượng nạm tổng cộng 115 viên hồng ngọc tự nhiên chưa qua chế tác và 4414 viên ngọc trai.
Lông chim của phượng hoàng trên mũ phượng có độ bóng đẹp, màu sắc rực rỡ, khi kết hợp với viền vàng tạo nên vẻ lộng lẫy tráng lệ và không bao giờ phai màu. Kỹ thuật điểm thuý trên mũ phượng rất phức tạp, không chỉ vì diện tích điểm thuý lớn (bao gồm phượng hoàng xanh, mây xanh, lá xanh, hoa xanh) mà còn vì hình dáng phức tạp. Đặc biệt là những con phượng hoàng xanh đều được thể hiện trong tư thế đang bay, đuôi xòe rộng, lông vũ tỏa ra, tạo cảm giác sinh động. Vương miện này đã được đưa vào "Danh mục đợt đầu các văn vật triển lãm cấm xuất cảnh của Trung Quốc".
**Điểm thuý () là một kỹ thuật thủ công truyền thống độc đáo của Trung Quốc, trong đó người thợ thủ công dùng lông chim bói cá () để trang trí đồ trang sức. Kỹ thuật này thường được sử dụng trong các món đồ trang sức của hoàng gia và quý tộc thời xưa ở Trung Quốc, đặc biệt là trong các vương miện, trâm cài, và trang sức nữ cao cấp nói chung.
Ta nhíu mày, nhưng bà lại đè tay ta xuống, ý bảo ta yên tâm, chỉ nói là do hoàng thượng sắp xếp.
Trước cổng phủ, Thịnh Trung Diêm và mọi người đã chờ ở đó từ lâu. Khoảnh khắc ta chậm rãi bước ra, vẻ mặt của ông ta hết sức phức tạp, mẹ con Thẩm thị lại khó nén ánh mắt vừa ghen tị vừa hâm mộ.
"Cung tiễn Quý phi!"
Ta nhẹ nhàng gật đầu, chậm rã bước về phía cỗ kiệu trlng cung.
Cung nhân thay ta vén rèm lên, cơ thể hơi cúi xuống của ta chợt cứng đờ.
Bên trong có người.
Người nọ mặc một bộ áo gấm màu vàng, yên tĩnh chờ đợi, mỉm cười nhìn về phía ta, ánh mắt vừa dịu dàng vừa thâm thuý.
Y giơ tay ra đỡ ta.
Ta dừng lại một chút, nhoẻn miệng cười, sau đó lập tức nắm tay y, thản nhiên bước vào trong, ngồi kế bên y.
"Vất vả cho hoàng thượng, đích thân đến đây một chuyến."
Y lắc đầu.
"Không vất vả."
"Ta nhớ rằng hai năm trước, ta đã nói tên huý của mình cho nàng. Lúc không có ai ở đây, nàng cứ gọi ta là Tiêu Dịch là được."
Y nhẹ nhàng vuốt ve ngón tay ta.
"A Phúc, vào cung có khiến nàng khó xử hay không?"
Suy nghĩ của ta bay tán loạn.
Hai năm trước, Tiêu Dịch hẳn vẫn là thái tử, đang làm việc ở Thanh Châu.
Đúng lúc đó, tiên đế bệnh tình nguy kịch, triệu y về kinh khẩn cấp. Nhưng nhóm người bọn họ bị tập kích ở Tam Hiệp Quan.
Nơi này hiểm trở, dễ thủ khó công.
Lúc bị người vây quanh gần như kiệt sức, ta đi ngang qua đây, giúp bọn họ bắn chết những người kia, tìm ra một con đường sống.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!