Chương 4: (Vô Đề)

11

Ta đưa cho Huyền Nguyệt danh sách của hồi môn, sai nàng sắp xếp người thu hồi và kiểm kê đầy đủ các món đồ trong danh sách, thứ nào thiếu thì để Thẩm thị lấy bạc trắng ra đền bù.

Mẫu thân ta là con gái nhà phú thương Giang Nam. Lúc bà quen biết phụ thân, ông ta chẳng qua chỉ là một tú tài nghèo rớt mồng tơi, các loại quà nhập học đều là chắp vá lung tung mà thành.

Có lẽ là vì xuất thân trong gia đình thương nhân, khiến mẫu thân dễ dàng có hảo cảm với thư sinh mặt trắng. Hơn nữa, phụ thân tài hoa xuất chúng, dẻo mồm dẻo miệng, khiến mẫu thân chìm đắm trong bể tình, khó có thể cầm lòng trước ông ta.

Nhà ngoại không nỡ để mẫu thân chịu khổ khi đi lấy chồng xa, bèn chuẩn bị cho bà một phần của hồi môn cực kỳ phong phú.

Phần của hồi môn ấy, cho dù là ở thời bây giờ, cũng là một khoản tài phú khiến người ta há hốc mồm. Cũng chính là phần của hồi môn này đã trải đầy hoa hồng trên con đường làm quan của phụ thân.

Dựa theo luật lệ của triều chúng ta, của hồi môn là tài sản tư nhân của nữ tử khi lấy chồng. Nếu nữ tử đó qua đời, con cái của nàng sẽ được thừa kế của hồi môn này.

Trùng hợp thay, mẫu thân của ta chỉ có một đứa con duy nhất là ta.

Hiện giờ, ta phải rửa sạch kỹ càng.

Ta ngồi ngay ngắn trên đại đường, cầm một tách trà nóng vừa mới pha xong.

Chiếc bàn dài trước mặt đặt những món điểm tâm trong cung và quả vải mà hoàng thượng sai người đưa đến sáng nay.

Ta nếm một quả, đúng là ngon thật.

Mặt mũi phụ thân tối sầm, ông ta ngồi bên dưới, thấy nha hoàn và gã sai vặt nối đuôi nhau ra ra vào vào, dáng vẻ như muốn dọn sạch toàn bộ của cải.

Gương mặt ông ta xanh mét, rồi lại không dám nổi trận lôi đình như trước kia, chỉ dám nén giận hỏi ta.

"Mày làm gì vậy? Không cần mày lo, mẫu thân của mày cũng sẽ chuẩn bị cho mày một phần của hồi môn vẻ vang."

Mẫu thân mà ông ta nói, đương nhiên là Thẩm thị.

"Sau này vào cung, chúng ta cùng hưởng vinh quang, mỗi bước đi trong hậu cung đều phủ đầy bụi gai, gia tộc là chỗ dựa lớn nhất của mày. Mày đã rõ chưa?"

Ta ngẩng lên, không chút quan tâm, cứ thế ném bay tách trà trong tay.

Tách trà lật úp, nước trà văng tung toé.

Thấy ông ta đã nổi gân xanh, bàn tay siết chặt tay vịn của ghế bành, khoé môi ta cong lên, nở một nụ cười lạnh.

"Phụ thân còn nhớ đến mẫu thân của ta à?"

Thấy ta nhắc tới mẫu thân, cơ thể ông ta bỗng dưng cứng đờ, có chút mất tự nhiên mà nói.

"Mẹ đẻ của mày đã qua đời mười mấy năm, mọi chuyện trong nhà đều do Thẩm thị thu xếp, nếu mày có lòng thì sau này đừng nhắc đến bà ấy nữa."

Ta gật đầu, đứng dậy, lạnh lùng nhìn chăm chú vào ông ta từ trên xuống dưới, gằn từng chữ:

"Thịnh thừa tướng, ông có biết hay không, buổi tối 10 năm trước, ta đã ở trong phòng mẫu thân."

Buổi tối 10 năm trước, ta lén lút trốn vào ngăn tủ trong phòng mẫu thân, muốn trêu đùa bà ấy, lại sơ ý ngủ quên.

Trong lúc mơ màng, ta nghe thấy giọng nói của phụ thân, bọn họ đang tranh chấp.

Chờ đến khi ta bò ra khỏi tủ, phụ thân đã bỏ đi. Mẫu thân nằm liệt dưới đất, bên cạnh là một chén rượu đã vỡ tan tành, rượu còn sót lại đan xen với máu đỏ tươi, chói mắt vô cùng, khiến trái tim ta kinh hoàng.

Ta sợ hãi la lên, nhưng mẫu thân lại dùng chút sức lực cuối cùng để bịt miệng ta lại.

Bà dặn ta phải rời khỏi Thịnh gia, quay về Giang Nam.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!