09
Lúc kết thúc buổi săn thu, ngựa của ta treo đầy con mồi.
Có một con hươu đã thành niên, lông màu nâu đỏ, lẽo đẽo đi theo ngựa của ta.
Nó quá xinh đẹp, ta không nỡ xuống tay.
Mặc cho sợi tóc tung bay trong gió, xiêm y dính đầy máu tươi, nhưng giờ phút này, tâm trạng của ta lại vui sướng vô cùng.
Ta biết, ta đã thắng.
Ta ngẩng đầu nhìn lên người ngồi trên cao, giơ lên con mồi trong tay với y.
Giờ phút này, ta quá tuỳ tiện, cảm xúc bị đè nén đã lâu phảng phất như tìm thấy lối thoát, tận tình hưởng thụ chút sảng khoái của bây giờ.
"Đồ nghiệp chướng!"
"Tốt lắm!"
Tiếng trầm trồ khen ngợi của người ngồi trên vị trí tối cao kia vang lên cùng lúc với giọng nói trách cứ của phụ thân. Người nọ thậm chí còn có chút kích động đứng dậy, vỗ tay liên tục.
Mặt phụ thân lúc thì xanh mét, lúc thì trắng bệch, âm u đến đáng sợ. Lửa giận chực trào bốc cháy mấy lần nhưng đều bị ông ta nén xuống.
Hoàng thượng liếc phụ thân một cái rồi tầm mắt lại dừng trên người ta.
"Nói cho trẫm nghe, nàng muốn ban thưởng gì?"
Chúng ta bốn mắt nhìn nhau, y mỉm cười, trong mắt như phát ra ánh sáng. Y cũng không để ý đến sự thất lễ của ta.
Ta gật đầu, giả vờ như đang suy nghĩ.
Ta hơi liếc qua Cố Tòng Cẩn ở một bên, cơ thể hẳn gồng cứng, môi mím chặt, mày chau lại.
Hắn đang lo lắng điều gì?
Ta còn chưa kịp mở miệng, Thịnh Doanh đã bước lên, thân thiết khoác tay ta, mặt lộ ra biểu cảm hờn dỗi, nói:
"Tỷ tỷ đối xử với ta cũng tốt thật, biết rằng ngày thành hôn của ta và Tòng Cẩn ca ca sẽ diễn ra vào cuối năm nay, muốn thay ta xin một món đồ ngự tứ để thêm vận may."
"Cảm ơn tỷ tỷ."
Giọng nói của ả vừa ngây thơ vừa vui mừng, phảng phất như chuyện này chính là thật.
Ta không khỏi bật cười. Da mặt đúng là dày quá.
Thẩm thị thấy vậy, cũng giả vờ tươi cười, tiến lên choàng tay bên còn lại của ta.
"Thấy các con tỷ muội tình thâm, mẫu thân hết sức vui mừng. Khai Nhi có tâm."
Hai người họ kẻ xướng người hoạ, đã đưa ra quyết định thay cho ta. Mọi người trong sân cũng theo đó mà tán thưởng tình nghĩa tỷ muội chúng ta.
Bọn họ chắc chắn rằng giờ phút này, ta chỉ có thể thuận theo ý của bọn họ.
Bọn họ đúng là… không hiểu biết gì về ta.
Ta dùng sức bẻ hai cánh tay đang choàng vào tay mình ra. Gương mặt hai người họ cứng đờ, nụ cười trên mặt khựng lại, còn cố sức níu tay ta chặt hơn.
Chỉ tiếc, sức mạnh vượt trội chỉ là bản lĩnh không đáng kể nhất của ta.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!