Chương 2: (Vô Đề)

06

Khu vực săn bắn nằm ở vùng ngoại ô phía Tây, lúc chúng ta đến nơi, không ít quan lại đã đến trước.

Phụ thân là tể tướng đương triều, đứng đầu trong các loại quan.

Cũng nhờ quyền lực như mặt trời ban trưa của ông ta mà chúng ta vừa mới xuống xe ngựa đã bị vô số phu nhân vây quanh.

Thấy ta lạ mặt, có người tò mò tìm hiểu. Thẩm thị chỉ giới thiệu đơn giản một câu "Đại nữ nhi trong phủ" rồi không thèm nhiều lời nữa.

Người trong sân đều khôn khéo, ai nấy đều hiểu rõ. Vậy nên, khi đối diện ta, sự nồng nhiệt trên mặt họ đều phai nhạt đi mấy phần.

Các tiểu thư nhà quan vây quanh Thịnh Doanh, nịnh nọt ả, khiến ả cười tươi như hoa. Chỉ có một mình ta, dường như không thể hoà nhập với đám đông.

Phụ thân không có ở đây, Thẩm thị cũng lười giả vờ giả vịt. Bà ta cố tình làm ngơ ta, dùng hành động để nói với ta rằng, cho dù ta là đích trưởng nữ của Thịnh gia, nhưng ở trong kinh thành này, đừng hòng tạo nên một gợn sóng gì.

Thật thú vị!

Nếu đã như vậy, ta sẽ để cho bà ta biết, Thịnh Khai ta đây, muốn khuấy đảo sóng gió gì trong kinh thành!

07

Theo thông lệ cũ, săn thu năm nào cũng có phần thưởng, mà phần thưởng lớn nhất đến từ hoàng thượng.

Người đứng đầu có thể đưa ra một tâm nguyện, chỉ cần không đi quá giới hạn, hoàng thượng đều sẽ chấp thuận.

Ngày đầu tiên đi săn, Lễ Bộ thị lang đứng trên bục cao đọc tên.

Những người tham dự được đọc tên, phần lớn đều là những thiếu niên lang tiên y nộ mã* trong kinh thành, là công tử hậu duệ quý tộc.

*Tiên y nộ mã (): Mặc y phục rực rỡ cưỡi ngựa phi.

Cũng có người tương tự như Cố Tòng Cẩn, là người xuất sắc bộc lộ tài năng trong kỳ khoa cử lần này, muốn nhân cơ hội này mà thể hiện bản thân.

Nhưng bọn họ đều là nam tử, không có ngoại lệ.

Mỗi người đều ưỡn ngực, ngẩng cao đầu, ánh mắt nóng rực, ai nấy đều mang thái độ sốt ruột muốn thử sức.

Vậy nên, khi hai chữ "Thịnh Khai" vang lên ở cuối danh sách, giữa sân chìm vào yên tĩnh trong giây lát.

Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, ai nấy đều biểu lộ sự nghi ngờ.

Ta thấy:

Phụ thân ngồi hàng đầu bên dưới chỗ của đế vương trẻ tuổi, khuôn mặt bỗng tối sầm xuống.

Thẩm thị đoan trang ngồi giữa đám người, đang hoảng sợ nhìn dáo dác khắp nơi.

Đích muội vừa yêu kiều vừa ngây thơ, đang trợn mắt, há hốc mồm nhìn quanh.

Thậm chí, ta còn thấy Cố Tòng Cẩn. Hắn cũng lặng lẽ nhìn ta, ánh mắt khó hiểu, dường như còn có chút hoảng loạn.

"Hửm? Thịnh Khai là ai?"

Hoàng thượng hơi nghiêng sườn mặt, hỏi phụ thân ta.

Văn võ cả triều, chỉ có một Thịnh gia. Hơn nữa, nam nhi đồng lứa của Thịnh gia, đứa lớn nhất chỉ mới có 7 tuổi.

Trước khi phụ thân kịp trả lời, ta đã bước ra khỏi hàng ngũ không mấy nổi bật, hành đại lễ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!