Chương 1: (Vô Đề)

01

Còn chưa chờ Cố Tòng Cẩn trả lời, ma ma quản sự trong phủ đã dẫn mấy người khác đuổi theo.

Bà ta liếc ta một cái, nhìn nha hoàn bên cạnh rồi quát lớn:

"Còn không mau đưa đại tiểu thư về phủ?"

Dứt lời, bà ta quay ngoắt đi, cụp mắt xuống, không thèm khom lưng dù chỉ một chút.

"Đại tiểu thư, bây giờ Cố công tử đang bàn việc hôn nhân với nhị tiểu thư, cho dù lúc ở Thanh Châu, cô và Cố công tử có chút giao tình, nhưng tuỳ tiện gặp nhau ở ngoài như vậy cũng không hợp với khuôn phép."

"Thịnh gia chúng ta là dòng dõi xem trọng khuôn phép nhất!"

Hai chữ khuôn phép bị bà ta nhấn mạnh.

Ta nheo mắt đánh giá bà ta.

Không hổ là tâm phúc trước mặt đại phu nhân của Thịnh gia, bản lĩnh làm khó dễ người khác cũng ra trò lắm.

Cố Tòng Cẩn đứng một bên, biểu cảm trên gương mặt ngay lập tức trầm xuống, giọng điệu lạnh như băng.

"Ma ma ăn nói cho cẩn thận!"

Hắn luôn đối xử hoà nhã với mọi người, nhưng khí thế bây giờ cũng có chút uy nghiêm dù không hề tức giận.

Giang ma ma sửng sốt, ngay lập tức hiểu ra, người trước mặt bà ta cũng không phải là thư sinh vô danh đến từ vùng hoang vu hẻo lánh, mà là kim khoa Trạng Nguyên được đương kim bệ hạ khâm điểm, tương lai sẽ làm quan trong Hàn Lâm Viện, là cận thần của thiên tử, con đường phía trước đầy triển vọng.

Hơn nữa, bây giờ, hắn đang bàn việc hôn nhân với nhị tiểu thư, nếu như xảy ra bất kỳ sai sót nào ở chỗ bà ta, dựa theo tính tình của phu nhân, chắc chắn sẽ lột da bà ta.

Mặt bà ta trắng bệch, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

Ta nhìn thấy vậy thì có chút buồn cười. Đây chính là khuôn phép của Thịnh gia.

Vâng vâng dạ dạ trước quyền thế, trước mặt người nhà thì lại chó cậy thế chủ.

02

"Nghịch nữ, mau quỳ xuống!"

Trong đại đường, phụ thân nổi cơn tam bành. Ông ta cầm tách trà lên ném vào mặt ta.

Ta quay mặt đi, khó khăn lắm mới né tránh được những mảnh sứ nhỏ văng ra.

Đại phu nhân vội vàng tiến lên vỗ lưng ông ta, trên mặt lộ vẻ lo lắng.

"Lão gia, bây giờ Khai Nhi chỉ vừa về nhà chưa được bao lâu, chưa quen với các khuôn phép trong kinh thành cũng là chuyện bình thường, có trách thì cũng nên trách người mẫu thân là ta đã không làm tròn trách nhiệm dạy dỗ."

Nói xong, bà ta lấy khăn chấm chấm lên nước mắt vốn không tồn tại nơi khoé mắt.

"Hừ, làm gì có chuyện trưởng tỷ phạm sai lầm mà lại đi trách mẫu thân."

Thịnh Doanh ngồi ngay ngắn trên ghế trước mặt, khuôn mặt xinh đẹp lộ rõ sự bực bội.

Không thể không nói, thoạt nhìn, bọn họ mới thật sự giống như người một nhà.

Mà ta, kể từ 10 năm trước, khi mẫu thân qua đời, ta chỉ còn là một nhân vật râu ria mang họ Thịnh.

Năm 6 tuổi, bởi vì ta va chạm kế phu nhân Thẩm thị, trong lúc giận dữ, phụ thân đã đưa ta về quê nhà Thanh Châu, giao ta cho tổ mẫu trông nom. Suốt 10 năm sau đó, ông ta chẳng mảy may quan tâm đến ta.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!