Editor & Beta: Mai_kari
Ngày tiếp theo là thứ bảy, Hạ Ngạn không cần phải đi làm, nên thức dậy trễ hơn bình thường một chút.
Căn phòng mà anh thuê ở gần công ty đã được thu dọn sắp xong rồi, ngày mai có thể trực tiếp mang hành lý vào ở.
"Trưa nay để anh đứng bếp cho, Thiếu Diễm đưa anh đi mua chút đồ được không? Ở đây anh vẫn chưa quen lắm." Hạ Ngạn nháy mắt.
Tương Thiếu Diễm lập tức hiểu ý: "Được a, đi thôi."
Uông Triết còn ở bên cạnh ăn điểm tâm nói: "Anh, để em đưa anh đi."
Hạ Ngạn lập tức đè vai của y xuống chỗ ngồi: "Em cũng đâu có biết nấu ăn, dẫn em đi theo làm chi, canh nhà đi, tụi anh đi một lát sẽ trở lại."
"Thế nhưng …"
Tương Thiếu Diễm đã mặc xong áo khoác lông dày: "Nghe lời."
"… Uhm."
Uông Triết từ trên kệ áo lấy xuống khăn quàng cổ nhung, tiễn hai người họ ra tận cửa.
Tuyết đọng vẫn chưa tan, trong không khí vẫn còn lãnh thấp, lạnh thấu xương, nếu không phải có việc cần làm, Tương Thiếu Diễm nhất định không muốn bước chân ra khỏi nhà trong cái thời tiết này, cũng may là Hạ Ngạn đã chạy xe tới.
Uông Triết thấy xe đã tới, liền mang khăn quàng cổ cho Tương Thiếu Diễm.
"Hai người định đi đâu mua thức ăn? Thương trường bên cạnh có siêu thị."
Tương Thiếu Diễm tất nhiên là biết, ngày đầu tiên khi hắn vừa tới đây đã cùng Uông Triết đi siêu thị đó rồi, đành phải nói: "Anh họ nói muốn chạy qua chỗ nhà mới coi bố trí thế nào." Hắn cũng không có nói láo, Hạ Ngạn quả thực là dự định như vậy.
"Là vậy à …" Uông Triết rũ mắt, tiếp tục động tác trên tay, đem khăn quàng cổ cẩn thận tỉ mỉ quấn quanh cổ của Tương Thiếu Diễm, đảm bảo một ngọn gió cũng chẳng lọt vào nổi.
"Anh họ quả thực rất thích anh … Ngay cả em anh ấy còn chưa dẫn em đi coi phòng."
Tương Thiếu Diễm nở nụ cười: "Sao thế? Anh mà em cũng ăn giấm?"
Uông Triết lắc đầu, hỏi: "Mấy giờ về?"
"Chắc tầm 11h đi."
"Ân, em chờ anh."
Nhưng mà tình hình giao thông lại vượt qua khỏi dự tính, do tuyết đọng bao trùm khắp các con đường, khiến mặt đường đâu đâu cũng ẩm ướt trơn trượt, xe cộ qua lại cũng sợ trượt bánh, nên tốc độ lái xe cũng chậm hơn bình thường nhiều, có một số con đường lớn bị tuyết đọng nghiêm trọng, bị chặn lại, nên phải vòng đi đường khác, vì thế đợi hai người họ xong xuôi hết mọi chuyện trở về được tới nhà cũng gần 1h trưa.
Tương Thiếu Diễm trước đó cũng đã gọi điện bảo Uông Triết ra ngoài tự mua đồ ăn trưa, hắn cùng Hạ Ngạn sẽ ăn ở ngoài.
"Thật ngại, hồi sáng đã nói để anh nấu ăn, rốt cục …" Hạ Ngạn bất đắc dĩ nhún nhún vai.
"Không sao." Tương Thiếu Diễm phũ đi lớp tuyết trên áo khoác cùng khăn quàng cổ, sau đó hỏi Uông Triết đứng đối diện.
"Ăn chưa?"
"Ăn rồi." Y tiếp nhận áo khoác và khăn quàng cổ của hắn, móc lên giá treo bên cạnh.
Tuy nói chuyến đi này trở về khá trễ, nhưng trước đó hai người họ cũng đã mua xong đồ ăn, đành phải chờ nấu cơm chiều.
Tương Thiếu Diễm đem các túi đồ linh tinh bỏ vào trong phòng bếp, sau khi sắp xếp xong thì bỏ đi mấy bịch nilong, lúc bật thùng rác lên để ném bao vào thì chợt cảm thấy gì đó không đúng, nên bật lại liếc nhìn lần nữa.
"Uông Triết, hồi trưa em ăn gì?" Hắn đi tới phòng khách, liếc nhìn nửa ổ bánh mì không trên bàn trà.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!