Editor & Beta: Mai_kari
Tương Thiếu Diễm đã tự động thêm một đôi chén đũa lên bàn ăn, Hạ Ngạn quả thực là tự nhiên như nhà mình, vừa vào cửa ngửi thấy mùi thơm liền chui vào phòng bếp: "Thơm quá nha, món gì vậy?"
"Thịt xào nấm mèo." Tương Thiếu Diễm nói.
"Không biết anh tới sớm vậy, nên chuẩn bị không đủ."
Hạ Ngạn liền cởi áo khoác treo lên thành ghế, tiện tay tháo lỏng cà vạt một chút: "Không sao hết, cũng ăn một chút thôi hà.
Vốn là định chuyến ngày mốt, nhưng công ty bên đây chợt có việc đột xuất, nên liền về sớm, tôi đã gọi cho A Triết hồi sáng rồi, nhưng chẳng có ai bắt máy, nên đành phải tới trực tiếp."
Uông Triết vừa vặn cầm điện thoại di động từ trong phòng đi ra, nghe thế liền nói: "Điện thoại em để trong phòng ký túc xá nạp điện, vừa thấy cuộc gọi nhỡ của anh, xin lỗi nha."
Thấy em họ đã khôi phục lại bộ dạng quen thuộc, Hạ Ngạn cười nói: "Xin lỗi cái gì chứ, là anh tới quấy rầy em mà, hai người trẻ tuổi các em không ghét bỏ anh là tốt lắm rồi, sao mà người lớn anh lại kén chọn mấy câu khách sáo cơ chứ, ngốc."
"Ngốc thì có chút ngốc thiệt, bất quá rất là ngoan, không đến mức để người khác chọc ghẹo."
Hạ Ngạn thấy Tương Thiếu Diễm nói về Uông Triết, nhưng nhân vật chính lại chẳng có chút phản bác hay chống đối gì, liền phát giác được vấn đề mà tùy thời chuyển đề tài: "Thiếu Diễm năm nay mấy tuổi?"
"21."
"Trách không được trưởng thành hơn Uông Triết nha.
Anh cũng lớn hơn cậu 3 tuổi, có thể coi anh như anh trai trong nhà cũng được, không cần quá khách sáo."
Uông Triết ngồi ở bên cạnh đột nhiên mở miệng: "Em cũng chỉ kém học trưởng 2 tuổi mà thôi, cũng không phải cách biệt quá xa …" Y càng nói giọng càng hạ thấp, bởi vì ánh mắt của Tương Thiếu Diễm đã chuyển qua nhìn y.
"Còn dám nói, hôm nay đứa nào lại đi đánh nhau?" Tương Thiếu Diễm coi chuyện đánh nhau như ăn cơm hằng ngày lại chẳng chút xấu hổ đi giáo huấn y.
Uông Triết cúi đầu thấp xuống, yên lặng ăn cơm của mình, tựa như có chút ủy khuất, nhưng sau khi ăn một miếng thức ăn xong, bất giá lại cười rộ lên.
"Học trưởng nấu ăn ngon thật." Vì cười nên liên lụy tới vết thương ngay khóe miệng, bị đau tới mức phải kêu "Au" một tiếng.
Tương Thiếu Diễm gắp cho y một đũa thức ăn bỏ vào bát của y: "Ngốc tới mức vậy luôn rồi, lát anh thoa thuốc cho em."
Hạ Ngạn đã sớm hiếu kỳ lý do Uông Triết bị thương, mượn cơ hội hỏi nghi hoặc trong lòng, Tương Thiếu Diễm liền nói dối việc này dính tới mấy chuyện cỏn con lúc xưa, vì không muốn để Hạ Ngạn biết nguyên nhân ân oái giữa Trâu Nhuệ cùng bọn họ để tránh cho anh họ vừa mới thiết lập được tình cảm tốt đẹp lại vì chuyện này thấy tác phong phẩm hạnh của hắn không tốt, liên lụy Uông Triết bị thương.
Sau bữa tối, Hạ Ngạn chủ động phụ trách rửa chén, Tương Thiếu Diễm liền cùng Uông Triết đi dọn dẹp phòng khách.
"Tối nay anh ngủ ở phòng nào?" Tương Thiếu Diễm cố ý hỏi.
Uông Triết ngại ngùng nói: "Ngủ phòng của em đi, giường của em khá lớn …"
"Để dễ lăn qua lăn lại?"
"Không, không phải, học trưởng em không có ý đó đâu."
"Ý gì?" Tương Thiếu Diễm ôm lấy cổ Uông Triết, dán sát người tới, giễu giễu nói: "Em nghĩ gì thế? Suy nghĩ xấu xa nha."
Uông Triết nhất thời đỏ mặt, Tương Thiếu Diễm vốn tưởng y sẽ hoảng loạn xấu hổ tới mức nói không ra lời, lại không ngờ Uông Triết lại dùng hết sức ôm lấy hắn.
"Học trưởng, anh biết rõ em đang nghĩ gì mà?" Uông Triết chôn đầu ở hõm vai của hắn, thanh âm trầm thấp.
"Ngoại trừ nghĩ về anh còn thể nghĩ gì khác sao?"
Chết tiệt.
Chó ngốc càng lúc càng biết cách quyến rũ người khác.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!