Chương 23: (Vô Đề)

Editor & Beta: Mai_kari

Thứ hai, tới ngày đi học, Tương Thiếu Diễm cùng Uông Triết ra khỏi ký túc xá, trên đường đi có không ít sinh viên đưa ánh mắt tò mò nhiều chuyện dò xét hai người họ.

Tương Thiếu Diễm vẫn thản nhiên tự nhiên, coi bọn họ như không khí, nhưng Uông Triết lại bị người ta nhìn soi mói như thế, nhất thời có chút không được tự nhiên, tay chân cũng cứng ngắn không biết thế nào.

Tương Thiếu Diễm trong ngực thở dài, kéo tay của Uông Triết lại.

"Đừng sợ, có chuyện gì cứ kiếm anh."

"Học trưởng, không phải là em sợ, mà là …" Y nói tới phân nửa thì không nói gì nữa.

Tương Thiếu Diễm với y không có biện pháp, mà sắp tới giờ chuông reng vào lớp, chỉ có thể tạm thời an ủi y vài câu, sau đó tại ngã rẽ mà phân biệt đi vào tòa nhà của mình.

Đến trưa, Tương Thiếu Diễm vẫn có chút không yên lòng, giảng viên nói gì hoàn toàn chẳng nghe được vào tai, trong đầu đều là đống suy nghĩ phải làm thế nào để chó ngốc kia gan to hơn một chút, tốt nhất là phải dạy y đánh nhau như thế nào, bằng không vẫn là không thể yên lòng được.

Đang trong lúc chìm đắm trong suy nghĩ, Tương Thiếu Diễm lấy sách vở che giấu mà lấy ra điện thoại di động, lên mạng tìm kiếm "Làm thế nào để rèn đúc ý chí cho bạn trai".

Kết quả hiện ra toàn là mấy cái kiến nghị không thích hợp cho thiếu nhi, bạn trên mạng ai cũng đem cái cụm từ "rèn đúc ý chí" hiểu thành một cái nghĩa khác chẳng mấy sáng sủa gì.

Hắn không thể làm gì khác hơn là đem cái cụm từ "bạn trai" xóa đi, sau đó lại suy nghĩ phải thế bằng từ gì mới có thể hiện ra được nội dung mình cần, nửa phút sau, một lần nữa gõ vào khung tìm kiếm.

"Làm thế nào để rèn đúc ý chí cho con trai."

XXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXX

Buổi chiều tiết thể dục, Tương Thiếu Diễm đang mang trong người trái tim của một người làm cha cùng với diệu kế của các bạn trên mạng cung cấp đi đến sân vận động, thế nhưng hôm nay hắn lại không chơi bóng, mà là đứng ở bên cạnh lớp của Uông Triết, nhìn y.

Ân, trước tiên phải bồi dưỡng từ việc khiến y không xấu hổ trước đám đông nữa.

Các nữ sinh trong lớp Uông Triết rất nhanh phát hiện thấy Tương Thiếu Diễm, rất nhanh đỏ mặt châu đầu vào nhau thì thầm.

Trong chốc lát, trong lớp học của Uông Triết rất nhiều người đưa ánh mắt tò mò nhìn Tương Thiếu Diễm, có một nam sinh đứng xếp hàng kế bên Uông Triết, chọc chọc, Uông Triết nghi ngờ xoay đầu lại, sau đó theo hướng chỉ tay của bạn mình mà nhìn qua.

"!!!!"

Ngại giảng viên còn đang đứng trước lớp đang nói tới nội dung kiểm tra thể dục cuối kỳ, nên Uông Triết không dám lớn tiếng gọi, nhưng khóe miệng đã giương cao lên, cười đến lộ cả hàm răng trắng, mắt cong cong.

Lúc này, có một nam sinh đứng kế bên đụng vào bờ vai của Uông Triết, tiến tới bên tai y nói cái gì đó, Uông Triết hơi hơi cúi đầu, nhưng ánh mắt của Uông Triết vẫn liếc liếc qua nhìn hắn.

Tương Thiếu Diễm trừng to mắt nhìn.

Lão tử đang đứng đây em lại dám thì thầm to nhỏ với người khác?

Uông Triết nghe xong nam sinh kia nói gì đó thì lỗ tai chợt đỏ ửng lên, ánh mắt nhìn qua hắn càng thêm e lệ né tránh.

Tương Thiếu Diễm ngón tay đã nắm chặt thành quyền, suy nghĩ một lát phải dạy dỗ Alpha nhà mình thế nào.

Không ngờ, lại có người ngay lúc mặt hắn đang giá rét muốn giết người, lại có người thật sự không sợ chết chạy tới chọc hắn.

"Diễm ca của chúng ta đang nhìn ai đó? Ồ, thì ra là cái tên Alpha yếu nhược kia a."

Vừa đi tới chính là Diêu Ý trang điểm cực kỳ xinh đẹp, nhưng giọng nói lại chanh chua, nghe vào đặc biệt chói tai.

Tương Thiếu Diễm đầu cũng không thèm chuyển, mắt liếc nhìn qua, ánh mắt lạnh đến thấu xương, khiến cậu chợt sợ hãi trong lòng.

Đột nhiên, hắn nhếch miệng cười, buông lỏng quả đấm bên người, đút tay vào trong túi, lười biếng đi tới trước mặt Diêu Ý.

Ngay sau đó hung hăng nắm cổ áo đối phương.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!