Editor & Beta: Mai_kari
Tương Thiếu Diễm dẫn Uông Triết về lại ký túc xá, trên đường hai người không ai nói một câu gì.
Vừa vào cửa, hắn liền đem toàn bộ áo khoác âu phục cở đi, kéo kéo cổ áo, để hô hấp thông thuận hơn.
Tin tức tố của Trâu Nhuệ mang đến ảnh hưởng còn chưa hoàn toàn biến mất, đồng thời còn dấy động một ít động tĩnh trong cơ thể, lúc này muốn nhanh chóng bình phục lại, phương pháp tốt nhất chính là phải có một tin tức tố khác trấn an.
Tỷ như thông qua nước bọt, tỷ như thông qua máu.
Tương Thiếu Diễm ngồi ở bên giường, khuỷu tay chống hai bên đầu gối, một bộ dạng như khởi binh vấn tội, hướng Uông Triết đang trầm mặc cúi đầu ngoắc ngón tay: "Tới đây!"
Uông Triết cúi đầu, nghe lời đi tới, nửa quỳ nửa ngồi dưới sàn nhà trước mặt hắn, dù vậy, y vẫn cao hơn hắn một chút.
Tương Thiếu Diễm ngữ khí lạnh lùng: "Biết sai chưa?"
Uông Triết cắn chặt môi, hình như có có chút không cam lòng, nửa ngày mới nói: "Xin lỗi."
"Xin lỗi cái gì?"
"Xin lỗi … em không nhịn được, em quá ích kỷ … em không nên quấy rối học trưởng …" Thanh âm y có chút run.
Tương Thiếu Diễm nhíu mày: "Ai nói cái chuyện này? Vừa rồi cậu đứng yên ở đó bất động do dự cái gì vậy hả? Vạn nhất tôi bị tên kia đánh dấu thì làm sao?"
Uông Triết trầm mặc vài giây: "Vậy … em liền dọn đi …"
Huyệt Thái Dương Tương Thiếu Diễm thình thịch đập.
Xem ra quả thật không giáo huấn là không được.
Hắn trực tiếp hỏi: "Tôi có thể đánh cậu một trận không?"
Uông Triết nhắm chặt mắt lại, hít sâu một hơi rồi lại thở ra, khi mở ra, thì viền mắt đã phiếm hồng.
"Vâng."
"Đứng lên." Tương Thiếu Diễm đứng lên.
"Tôi đánh người khá đau đấy, cậu nhắm mắt lại, nếu không sợ tràng diện quá máu tanh."
Uông Triết đứng lên, rõ ràng cao hơn hẳn hắn một cái đầu, nhưng lại chẳng mang chút ý định phản kháng gì cả.
"Không sao cả." Y từ từ nhắm hai mắt mà nhẹ cười, lông mi ở trên mặt tạo thành một cái bóng thật dài.
"Hiện tại em cũng đã đau tới muốn chết rồi."
Tương Thiếu Diễm không thể nhịn được nữa, bỗng nhiên xuất thủ, kéo cổ của y xuống.
Hung hăng mà một ngụm cắn lên môi của y.
Uông Triết ngạc nhiên trợn mắt, đối diện với đôi mắt đen bóng gần trong gang tấc của Tương Thiếu Diễm, nhất thời ngây ngốc sửng sốt, bộ dạng ngốc tới muốn chết.
"Đánh xong rồi, đau không?" Tương Thiếu Diễm nhíu mi.
Môi dưới của Uông Triết bị cắn một cái, nhưng không chảy máu, rất nhanh đã khôi phục lại nhan sắc nguyên bản kinh ngạc mà mở to mắt, một câu cũng không nói nên lời.
"Nói đi, bộ câm hả?" Tương Thiếu Diễm bị y nhìn chằm chằm có chút khẩn trương.
"Cậu không nói gì tôi sẽ tiếp tục đó a."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!