Chương 8: Không Yêu

Thành phố N lại trở về với những ngày yên bình như thường lệ.

Chaeyoung vẫn còn trách cứ ba mình, nên càng không ngừng từ chối những công việc mà ông tìm cho.

Mà Lisa ở bên này cũng vẫn tiếp tục công việc huấn luyện ở doanh trại.

Còn về chuyện của anh và Chaeyoung, dường như là một giấc mơ, nhưng mà là một giấc mơ quá hoàn hảo, sau khi tỉnh lại vẫn nhớ mãi không quên, vẫn còn lại dư vị ngọt ngào.

Lisa vẫn còn nhớ rõ ngày đó, câu cuối cùng anh nói với Chaeyoung, anh là người theo chủ nghĩ duy vật, nhưng từ ngày đó trở đi, thỉnh thoảng anh lại cầu nguyện có thể được gặp cô một lần nữa.

Sau đó... anh sẽ lấy hết dũng khí nói với cô cái bí mật kia ! Nhưng thành phố J cách nơi này không xa lại không có được yên ả như vậy.

Một ngày nào đó, Bạch Lăng, thấy trong phòng làm việc một đám cô gái trẻ chưa có gia đình túm tụm lại một chỗ cầm tờ báo líu ríu, ồn ào.

Là giám đốc bộ phận tiêu thụ, trước nay bà rất nghiêm khắc với cấp dưới, đang định đi đến trách mắng mấy câu nhưng lại nghe một cô bé trong đám đông nói: "Còn là con gái thị trưởng nữa, sao số mệnh lại tốt như thế chứ ! Nghe nói ông nội trước kia còn là chủ tịch tỉnh, tuy thành phố N không thể so được với Seoul, nhưng dù sao kinh tế vẫn còn phát triển hơn so với mấy nơi khác. Mọi người nói xem, người ta sao lại có số mệnh tốt như vậy chứ ?

Mọi người nhìn người đàn ông đằng sau này, dù không nhìn rõ lắm nhưng theo gương mặt và vóc dáng này thì nhất định là rất đẹp trai ! Haiz... người ta sinh ra đúng là  có số làm tiểu thư mà !"

Lúc Bạch Lăng nghe đến thành phố N đã nghĩ ngay tới Chaeyoung. Đi tới chỗ mấy cô gái trẻ đang sợ hãi kia cầm tờ báo lên nhìn, rồi cười phá lên khiến mấy người xung quanh hết sức tò mò.

"Giám đốc Bạch..." có người nhỏ giọng nhắc.

" Thằng bé Lalisa chết tiệt này, chuyện gì cũng gạt tôi, rõ ràng nhanh như vậy đã thấy tiểu Rosé vừa mắt rồi mà !"

Tâm tình Bạch Lăng tốt lên hẳn lên, cầm lấy tờ báo, quay người trở lại thang máy đi xuống lầu.

"Giám đốc Bạch làm sao vậy ?"

Có cô gái trẻ kinh ngạc hỏi: "Làm sao bà ấy biết cô gái thị trưởng thường được gọi là Park tiểu Rosé ? Tôi nhớ bà ấy đâu phải là người thành phố N ?"

"Bà ấy nói... Lalisa vừa mắt tiểu Rosé... nếu tôi nhớ không lầm thì giám đốc Bạch đã từng nói con trai mình tên Lalisa."

"Nói cách khác... người đàn ông kia chính là con trai giám đốc Bạch ?"

"Nghe nói chồng giám đốc Bạch là bí thư tỉnh ủy tỉnh S... nói cách khác... mạnh kết hợp với mạnh."

"Đây đúng là số mệnh mà..." Bạch Lăng trực tiếp lái xe đến văn phòng tỉnh ủy, vì đã quen nên dễ dàng đi một mạch vào phòng làm việc của La Trường Tân.

Không chờ thư ký thông báo mà trực tiếp mở cửa đi vào.

La Trường Tân nghe tiếng mở cửa, không vui ngẩng đầu lên, đang chuẩn bị la mắng, nhưng nhìn thấy vợ mình thì sắc mặt vui vẻ hẳn lên.

"Sao em lại tới đây ?"

La Trường Tân bỏ tài liệu trong tay xuống, bà ấy rất biết lễ tiết, rất ít khi làm chuyện thế này, liền cau mày nói: "Có chuyện gì mà ngay cả cửa cũng không thèm gõ."

"Còn kịp gõ cửa nữa ư ?"

Bạch Lăng bước nhanh trước bàn làm việc, ném tờ báo xuống, nói: "Anh xem con trai anh đi... làm việc so với anh năm đó nhanh hơn không biết bao nhiêu lần ?!"

La Trường Tân cầm tờ báo đọc từng câu từng chữ rồi đem tờ báo nhẹ nhàng để qua một bên, động tác bình thường nhưng lại có một chút cao quý, nhìn Bạch Lăng với ánh mắt dịu dàng hỏi: "Đó là lý do ? Em muốn chứng minh chuyện này thôi ư ?"

"Anh năm nay đã năm mươi lăm tuổi, khi anh bằng tuổi Lisa bây giờ thì con trai anh đã sau tuổi..."

Bạch Lăng cười một chút rồi lại nói tiếp "Anh không muốn có cháu nội sao ?"

"Em cũng biết Lisa bây giờ đang ở trong hoàn cảnh nào mà, nó bây giờ mà kết hôn thì không ổn lắm. Có lẽ chúng ta nên đợi thêm vài năm nữa, dù sao nó cũng sẽ kết hôn, cần gì phải gấp gáp như vậy ?"

"Anh không vội ? Nhưng em vội !"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!