Khi đoàn người trở lại cục công an, lại nhìn thấy mấy cảnh sát trẻ tuổi vẻ mặt rực rỡ đi tới đi lui tại cửa phòng làm việc, thỉnh thoảng còn nhìn xung quanh ở bên trong.
Lisa không thích tò mò về công việc của người khác, lúc này liền di chuyển tầm mắt, cắm đầu cắm cổ đi về phía trước.
Đại đội trưởng Dịch tò mò đưa mắt nhìn vào bên trong căn phòng kia, trong nháy mắt liền nhếch môi cười, cố ý hướng về phía bóng lưng Lisa mà lớn giọng kêu: "Chao ôi, người nào kia, đó không phải là người quen của cậu sao ?"
Căn bản là Lisa không biết được là gọi anh, bởi vì trong đơn vị, bình thường mọi người đều dùng ám hiệu để xưng hô, dần dần, mọi người đều quên mất họ tên của chính mình, đều dùng ám hiệu để kêu tới gọi đi.
Đại đội trưởng Dịch nhìn Lisa vẫn đều đều bước chân đi về phía trước, có chút sốt ruột, anh liền đi tới, vở kịch hay như thế này không xem không được.
" Ơ, trên báo đây không phải là thiên kim của thị trưởng sao ?" đại đội trưởng Dịch nghiêng người bước tới phòng làm việc kia, nói với cô gái đang ngồi ở ghế dựa.
Trưởng cục công an thấy đại đội trưởng Dịch đi vào văn phòng, trong giọng nói vẫn không kiềm chế được, nghe đại đội trưởng Dịch nói trong văn phòng chắc chắn là thiên kim thị trưởng, không dám khinh thường, đi theo vào văn phòng.
Không ngờ, bên trong phòng có một ông lão ngồi đó, cục trưởng có chút giật mình, nhưng vẫn trấn tĩnh cung kính chào hỏi: "Chủ tịch Park, ngài đến đây có việc gì sao ?"
Ông cụ Park khoát tay, chỉ vào Chaeyoung trả lời: "Mang cháu gái của ta đến đây để nhận diện."
"Park tiểu thư gặp phải phiền toái gì sao ?"
Cục trưởng công an không nói gì, trái lại đại đội trưởng Dịch rất nhanh tiếp lời.
Nói thật, anh có chút lo lắng, không phải cô gái này mang người nhà đến tìm Lalisa chứ ? Tuy là không cần lo lắng người ta ở đây có thể tra được hộ khẩu (hộ khẩu của bộ đội đặc chủng là tài liệu bí mật, được bộ đội trực tiếp quản lý) nhưng vẫn sợ nhỡ đâu Lisa đã làm chuyện không nên làm với con gái nhà người ta.
"Hôm đó ở trên xe, có người ức hiếp tiểu Rosé, chuyện này không phải tới tìm các anh sao !"
Ông cụ Park nhìn lướt qua dễ dàng thấy quân trang của đại đội trưởng Dịch, do là thường phục, cho nên ông cũng không nhận ra đối phương là bộ đội đặc chủng "Vị này chính là..."
"A... chỉ là lính bộ đội thôi."
Đại đội trưởng Dịch tùy ý trả lời, lại hỏi: "Park tiểu thư nhớ đó là ai không ?"
Chaeyoung có chút thất vọng lắc đầu, quay đầu lại, nói với ông nội: "Nếu biết như vậy nên để Lisa hỏi tên hắn là gì rồi."
Đại đội trưởng Dịch vừa nghe liền hiểu được, nguyên nhân cô bị ức hiếp không phải do Lisa, mỉm cười, khẩn trương nói: "Lisa ? Cô quen cậu ấy hả ?"
Chaeyoung gật đầu, đại đội trưởng Dịch lại nói thêm "Anh ta ở phương diện này đúng là cao thủ, vừa nãy anh ta cũng ở đây, để tôi đi tìm anh ta thử xem."
Nói xong, không cho ai cự tuyệt, một bước lớn đi ra tìm Lisa. Quả thật đại đội trưởng Dịch nói không có sai, ở phương diện này Lisa đúng là cao thủ.
Thực ra, phải nói là, mỗi người ở bộ đội đặc chủng về phương diện này đều là cao thủ, mỗi người đều được trải qua huấn luyện đặc biệt, có trí nhớ siêu nhân, có thể nhanh chóng ghi nhớ được đặc điểm riêng của đối phương.
Chaeyoung không hiểu gì cả nhìn đại đội trưởng Dịch biến mất nhanh chóng, lại quay đầu lại nhìn ông cụ Park hỏi: "Đây là ai vậy ông nội ? Sao lại nhiệt tình như thế ?"
Lisa dễ dàng bị đại đội trưởng Dịch kéo từ trong phòng họp ra, lại không nói bất cứ đều gì, khiến cho anh cảm thấy mờ mịt, trên mặt có chút không kiên nhẫn.
Trong nháy mắt nhìn thấy Chaeyoung, anh có chút mất hồn, đợi đến khi cô bé bên cạnh ông cụ Park nhìn mình với ánh mắt dò xét, Lisa mới lấy lại tinh thần, cúi đầu chào: "Nhà họ Park gia..."
Ông cụ Park đối với Lisa cũng cực kì yêu thích, cũng gật đầu cười, nói khách sáo vài câu.
Ánh mắt Lisa vẫn lưu luyến trên người Chaeyoung, trong lòng có chút vui sướng không nói thành lời, thậm chí còn có cảm giác vui vẻ kích động.
Nhưng anh vẫn kiềm chế kích động trong lòng, vẻ mặt bình tĩnh, giọng nói nhàn nhạt gọi tên cô: "Tiểu Rosé... "
Xưng hô có chút thay đổi, tuy nhiên trong giọng nói vẫn có chút hờ hững, nhưng xưng hô thân thiết như thế này khiến cho Chaeyoung đỏ mặt, không dám nhìn vào mắt anh, chỉ gật đầu.
Qua vài giây, lại cảm thấy làm như vậy có chút không lễ phép, lúc sau, ngẩng đầu nhìn về phía anh cười.
Anh rất thích cô cười, nụ cười vô cùng rực rỡ, lại càng khiến anh không chống đỡ nổi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!