Chương 52: Vào Hang Sói

Chaeyoung đứng yên do dự một lát nói: "Muốn tôi đi thì phải cho tôi nói mấy câu với chú bảy."

Tần Mặc cau mày, nhìn thấy Trí Ngôn sắp đi đến bên này, mà gương mặt cô tỏ vẻ kiên quyết, Tần Mặc hiểu rất rõ tính tình bướng bỉnh của Chaeyoung. Nếu muốn xong việc thì chỉ còn cách đồng ý theo yêu cầu của cô, cô tuyệt đối sẽ không thỏa hiệp với yêu cầu của anh ta. Nghĩ vậy nên anh ta đành thỏa hiệp, chuyện quan trọng bây giờ là Chaeyoung phải đi theo bọn họ.

Nơi này cách thành phố N khá xa, cho dù nhà họ Park có muốn chạy đến cứu người thì chỉ sợ lúc đó bọn họ đã đi khỏi nơi này rồi.

"Chú bảy…." cô tiến lên nắm tay Trí Ngôn nói: "Cháu muốn cùng Tần Mặc đi một nơi, chắc phải một thời gian mới quay về, chú giúp cháu báo với ba một tiếng."

Trí Ngôn cũng biết những việc ở Tần gia nên nhìn Tần Mặc bằng ánh mắt đề phòng. Tần Mặc cười nhạt một tiếng, quay đầu nhìn hướng khác.

"Không phải chúng ta đã thống nhất là sẽ về chung với nhau hay sao ?" giọng của Trí Ngôn không vui. Cô cố nở một nụ cười, nhào vào trong ngực Trí Ngôn làm nũng.

"Chú bảy, chú nhất định phải nói cho ba cháu biết….. Nếu không khi cháu trở về nhất định sẽ rất thảm !" Chaeyoung vừa cười vừa nói hết những lời này, sau đó ghé sát tai Trí Ngôn nói nhỏ: "Trở về nói cho ba cháu biết. Tần Mặc có quen biết với một người tên là Ba Tụng. Tên Ba Tụng này là trùm buôn bán ma túy. Bây giờ bọn chúng đang liên kết với nhau đối phó với Lisa.

Chú nói ba cháu nhất định phải nghĩ ra cách cứu Lisa."

Trí Ngôn run sợ mất một lúc mới có phản ứng, kéo người cô ra, lớn tiếng quát: "Ta không đồng ý ! Cháu cùng chú trở về ! Chú đã hứa với ba cháu là sẽ bảo vệ cháu. Bây giờ chú biết ăn nói thế nào với ba cháu !"

Chaeyoung biết Trí Ngôn lo lắng cho mình, cô liếc nhìn Tần Mặc, cười hì hì với Trí Ngôn nói: "Nhớ nói những gì cháu dặn nha…. Bọn cháu sắp trễ rồi, chúng cháu đi trước…. cùng lắm khi nào trở về, cháu sẽ mời chú thím ăn cơm, sau đó sẽ cùng chú thím bay sang Mỹ để thăm con trai hai người." cô nói xong, cũng không chờ  Trí Ngôn nổi giận liền chạy ra khỏi sân bay.

Tần Mặc thoáng gật đầu với Trí Ngôn, coi như là chào hỏi sau đó liền đuổi theo Chaeyoung. Lòng bàn tay Trí Ngôn đầy mồ hôi, nhưng nhìn Tần Mặc vẫn bình tĩnh đi theo cô thì không dám manh động. Giả vờ như không có việc gì xảy ra, xoay người sang hướng khác Trí Ngôn lấy điện thoại trong túi ra gọi điện thoại về nhà. Trí Ngôn ngồi ở sân bay đợi một lát mới rời khỏi để về lại khách sạn, chuẩn bị liên lạc với người quen ở nơi này cùng nhau tìm biện pháp cứu Chaeyoung.

Cô theo Tần Mặc lên xe mới phát hiện trên xe còn một người khác. Cô ngồi ở ghế kế bên tài xế, Tần Mặc cùng người đàn ông trung niên ngồi ở phía sau. Cô len lén nhìn người lạ kia qua gương chiếu hậu, phát hiện đối phương cũng đang âm thầm quan sát mình. Không biết vì sao cô cảm thấy ánh mắt của người này bao hàm nhiều ẩn ý, ánh mắt của người đó không đơn giản là quan sát. Mà ánh mắt kia làm cho cô hoài nghi cô và đối phương đã từng quen biết, người đó nhìn chằm chằm cô là đang đợi cô nhớ ra.

Cô hoảng sợ mà dời tầm mắt, giả vờ như đang ngắm phong cảnh ngoài cửa xe, trong lòng rối loạn, từ từ phân tích tình cảnh hiện giờ.

Chaeyoung muốn Trí Ngôn báo cho Park Trí Văn biết việc này, thật ra là còn một nguyên nhân, đó chính là hi vọng người của nhà họ La biết chuyện này. Với thế lực của nhà họ La và nhà họ Park thì giải quyết việc này sẽ dễ dàng hơn nhiều. Bây giờ cô đang lo lắng loay hoay nghĩ cách để lại đầu mối để khi mọi người từ thành phố N đến có thể đi theo những dấu vết cô để lại mà tìm thấy cô.

Trong xe Tần Mặc đột nhiên nói chuyện: "Tiểu Rosé, lại đang nghĩ đến việc chạy trốn sao ?"

Chaeyoung kinh ngạc một chút, trên mặt vẫn duy trì sự bình thản, cô xoay tầm mắt, liếc nhìn người đàn ông ngồi kế bên Tần Mặc, tầm mắt lại vội vã chuyển hướng, dừng lại ở Tần Mặc, mỉm cười nói: "Không có"

"Ha ha, tốt nhất là không có." Tần Mặc gật đầu một cái: "Phải biết chỗ này không phải là thành phố N, anh sẽ xem nhà họ Park làm sao có thể tìm thấy được bọn anh."

Cô không trả lời, quay đầu đi, nhỏ giọng nói một câu: "Thật ghê tởm !"

Không biết Tần Mặc có nghe thấy hay không, còn là cười hì hì, thấy cô quay đầu nhìn ngoài cửa sổ không để ý đến mình, chỉ đơn giản nhíu mày, lấy cùi chỏ huých vào người đàn ông ngồi cạnh mình: "Trần Nhất, có thể cho cô Park nói một chút về sự tích anh dũng của Lisa không ?"

Chaeyoung nghe Tần Mặc nói như vậy lại chuyển hướng nhìn vào người đàn ông kỳ quái đó, người đằng sau từ trong gương chiếu hậu nhìn cô một cái, lạnh nhạt nói: "Người ta chỉ là một cô gái nhỏ, cậu đang khi dễ người ta sao ?"

"Ha ha…" Tần Mặc sảng khoái cười: "Vậy thì chúng ta tiết lộ cho bà La đây biết chồng của cô ấy tại sao vì ai mà đến nơi này để chịu chết được không ?"

Hai câu đều chỉ nói về một người……chồng của cô

- Lalisa. Cô nghe lại càng cảm thấy Tần Mặc thật sự ghê tởm. Anh ta bởi vì thù hận mà khuôn mặt vặn vẹo giống như khuôn mặt vặn vẹo màu xanh lá của quái vật Shrek, nhưng anh ta lại không có sự chân thành giống quái vật Shrek. Tim của anh ta giống như đã bị ăn mất, bốc lên mùi hôi thối khiến cô cảm thấy muốn buồn nôn.

Trần Nhất biết, Tần Mặc dùng từ "bà La" để thay cho từ "Cô Park" là để châm chọc bản thân mới vừa nói đỡ cho Chaeyoung, đồng thời nhắc nhở bản thân về địa vị hiện tại của cô. Chaeyoung là vợ của Lisa….

"Diệp Thanh, mười năm trước gia nhập bộ đội, thi hành rất nhiều nhiệm vụ, bị thương vô số, nghiêm trọng nhất là lần cách đây bốn năm, bởi vì giải cứu con tin liền trúng năm phát súng, phải tịnh dưỡng hết một năm. Cách đây ba năm trở thành nằm vùng kế bên Ba Tụng, tháng trước bởi vì đi bệnh viện thấy mình….." Trần Nhất đột nhiên mở mắt, đôi mắt hàm chứa cảm xúc mà bất kể ai nhìn qua đều không thể hiểu nổi, quá phức tạp, phức tạp đến mức không thể diễn tả thành lời, một cỗ bi thương.

Trong mắt anh ta lưu chuyển, khiến cho Chaeyoung là người ngoài mà cũng cảm nhận được sư bi thương đó: "khụ khụ….. Hắn tháng trước bởi vì đi bệnh viện thấy mình….. người tình, thân phận mới bị bại lộ."

Cô hình như nghĩ ra điều gì, nhìn thấy trong ánh mắt Trần Nhất có chút thương hại. Trần Nhất khóe miệng nhếch lên, dừng một lát mới nói tiếp: "Diệp Thanh bất kể là năng lực chiến đấu hay năng lực chiến đấu thực tiễn so với Lisa là hơn hẳn."

Cánh tay cô đang đỡ trên cửa sổ xe thoáng động, nhìn Tần mặc, trề môi một cái, lại không tìm được lời đáp trả. Tần Mặc nhìn khuôn mặt đang tái dần của Chaeyoung thì cười cười, không hề nói gì. Thật ra trong lòng anh ta nghĩ ra rất nhiều lời nói ác độc để khiến cho cô phải đau khổ, nhưng anh ta đột nhiên phát hiện hưởng thụ việc cô đau khổ, bị giày vò đến mức phải vứt bỏ vẻ ngụy trang kiên cường kia là một loại hưng phấn hơn cả.

Cô không thể không thừa nhận, Lisa trong lòng cô không có gì là không làm được. Anh đã cứu cô rất nhiều lần, cho nên trong lòng cô thì anh là một vị anh hùng bất khả chiến bại. Nhưng hôm nay từ trong miệng người khác cô biết được thì ra Lisa cũng có thể thất bại thì cảm thấy đau lòng….

Lisa nhìn la bàn, lại cúi đầu kiểm tra lại vũ khí, tầm mắt quét qua bình nước, ngẩng đầu nhìn bầu trời, lại nở một nụ cười.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!