"Hả ?" Chaeyoung nhất thời không kịp phản ứng lại, lúng ta lúng túng hỏi: "Có chuyện gì sao ?"
"Chú nghĩ muốn chuyển mộ của chú nhỏ trở về quê hương của chú ấy….." Nham Nạp thở dài một hơi, tiếp tục nói: "Về phần Ngọc Ân, sẽ để cô ấy ở lại Tây Song Bản Nạp……"
*Tây Song Bản Nạp là quê hương của tộc người Thái ở phía tây nam tỉnh Vân Nam.
"Không được !" cô một lời từ chối: "Lúc ấy chú nhỏ có nói qua, nhất định phải ở lại nơi đó cùng với dì Ngọc Ân !"
"Tiểu Rosé….." dường như Nham Nạp đang hạ quyết tâm thật, gần như là nghiến răng nghiến lợi mà nói: "Phần mộ của Ngọc Ân và chú nhỏ đêm qua mới bị người ta đào bới !"
"Chú nói sao ?!" Chaeyoung cả kinh lập tức ngồi dậy từ trong lòng Lisa: "Sao lại như vậy ?"
"Hiện tại cũng không ai biết là người nào làm, chỉ trong một đêm, phần mộ của Ngọc Ân và chú nhỏ đã bị đào lên. Cả đời này của Ngọc Ân thật sự bi thảm, chúng ta cũng không hy vọng cô ấy sau khi chết vẫn còn gặp phải cảnh ngộ như vậy….. chú nhỏ của cháu cũng không đáng phải chịu đựng đối xử không công bằng như vậy, chú nghĩ tại thành phố N mà nói, nhà các cháu có đủ khả năng để bảo vệ chú ấy."
"Có lẽ không có quan hệ gì với chú nhỏ……" 16 năm, Chaeyoung nhớ mãi cái ngày mà chú nhỏ ngã vào giữa vũng máu đỏ sậm mà kêu 'Tiểu Rosé', hơn nữa còn nói ra nguyện vọng của mình cho cô: "Có lẽ chỉ là người nào nhàm chán nên tùy tiện làm thôi, chú nhỏ ở Vân Nam lại không có kẻ thù, làm sao có người cố ý nhằm vào….."
"Nhưng mà, tro cốt của chú nhỏ cháu bị người khác mang đi, còn tro cốt của Ngọc Ân bị vung vãi trên mặt đất….."
Chaeyoung nhất thời không nói, thật lâu sau, kìm nén đáp lại một câu: "Được, cháu sẽ nhanh chóng đi đến đó." rồi cúp điện thoại. Trong lòng vừa vội vừa giận, hoàn toàn không có chú ý đến người bên cạnh. Từ khi cô bắt đầu nghe điện thoại Lisa đã chú ý đến, lập tức cũng nóng nảy, cũng không kịp mặc thêm quần áo, đứng thẳng lên kéo người vào trong lòng mà dỗ dành: "Làm sao vậy ?
Điện thoại của ai thế ?"
Cô tìm được một chỗ dựa, lại càng cảm thấy vô lực, cầm lấy cánh tay Lisa: "Em phải làm sao bây giờ ? Làm sao bây giờ ? Lisa, anh nói em phải làm sao bây giờ ?"
Hai người vừa mới ân ái xong, trong phòng vẫn còn mang theo hơi thở ấm áp đầy ái muội, nhưng mà toàn thân cô lại lạnh lẽo, anh nhìn mà đau lòng sắp điên lên mất.
"Cuối cùng là em đang nói đến chuyện gì….." anh vỗ vỗ lưng cô, từng chút từng chút một an ủi: "Anh sẽ nghĩ biện pháp."
Chaeyoung đem mọi chuyện kể sơ sơ, anh sắp xếp lại ngôn ngữ lộn xộn của cô, phân tích đại khái một chút, đề ra một chủ ý: "Ngày mai em trở về thành phố đi, trước tiên thương lượng với mọi người trong nhà một chút."
"Không được !" lúc này cô lắc đầu phản đối: "Lúc trước ông nội không đồng ý để cho chú nhỏ chôn cùng với dì Ngọc Ân, em cũng phải cầu xin rất lâu mới được cho phép. Bây giờ đã xảy ra chuyện, nhất định ông nội sẽ chuyển phần mộ về."
"Tạm thời cứ như vậy đi." Lisa cầm lấy bàn tay nhỏ bé của cô nói: "Sau khi em về nhà kể lại mọi chuyện, nhiệm vụ quan trọng nhất của cả nhà là đi tìm tro cốt, chứ không phải nghĩ đến việc mang phần mộ trở về vô ích."
Chaeyoung vừa mới thả lỏng được một lúc, lại nghĩ đến tro cốt của chú nhỏ cũng đã không thấy, lại bắt đầu khổ sở, ôm lấy anh. Người ở phía sau nương theo mái tóc dài của cô, trấn an cảm xúc, để ý thấy trên người rất nhiều mồ hôi do vừa rồi vận động kịch liệt, tiện thể ôm cô vội vàng đi tắm rửa, trở lại giường nằm ngủ vừa mới ngủ được hai tiếng đồng hồ bắt đầu dậy mặc quần áo vào.
Cô nửa đêm khốn khổ, híp mắt ngủ được một lúc, nhưng ngủ không quá sâu, lúc này lại nghe thấy âm thanh 'sột soạt sột soạt', khẩn trương bò dậy: "Anh phải đi sao ?"
Lisa đang cài cúc áo liền ngừng lại, nở nụ cười: "Trước tiên đưa em về thành phố……. sau đó….."
Chaeyoung dụi dụi mắt, động tác nhanh nhẹn mặc quần áo, sau khi rửa mặt xong, chủ động làm điểm tâm. Anh nhìn trong dĩa bốn phía đều là trứng ốp lết đen thui bất đắc dĩ giật giật khóe miệng.
Kéo ghế ra, ngồi xuống bắt đầu ăn say sưa. Chaeyoung sau khi rửa sạch sẽ dầu mở trên tay, ngồi ở mép bàn, cũng không ăn cơm, cứ như thế mà thỏa mãn nhìn tướng ăn không được đẹp mắt của anh.
"Tại sao em không ăn ?" Lisa đưa tay rót cho cô ly sữa: "Bây giờ là bốn giờ năm mươi, năm giờ chúng ta bắt đầu xuất phát."
Chaeyoung thỏa mãn cười cười, nhận lấy ly sữa, không nói lời nào uống hết.
Lisa liếc mắt nhìn cô một cái, ngồi ở một bên suy nghĩ một chút, lại hỏi: "Về chuyện của chú nhỏ trừ người trong nhà và người ở Vân Nam còn có ai biết không ?"
"Lúc ấy chuyện này cũng rất huyên náo. Người biết đến cũng rất nhiều."
"Tần gia cũng biết ?"
"Em không rõ lắm." cô thành thật trả lời: "Sau khi trở về từ Vân Nam cùng ông nội, ông nội liền không cho phép mọi người bàn luận đến chuyện này nữa. Lúc đó chúng em còn nhỏ, Tần Vũ Linh và Tần Mặc chỉ nghĩ là em sinh bệnh, cứ hai ngày lại chạy qua nhà xem em mà thôi, đối với chuyện của chú nhỏ cũng chưa từng nhắc tới."
"Ừ" tất cả cảm xúc của Lisa liền biến mất, nhàn nhạt gật đầu: "Chỉ mong là do anh suy nghĩ quá nhiều."
Khi hai người trở lại thành phố N, cũng gần đến tám giờ sáng. Khi dì giúp việc trong nhà mở cửa, nhìn thấy Chaeyoung thì giật nảy mình. Sững sờ vài giây mới hướng vào trong phòng kêu to: "Tiểu Rosé đã về."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!