Từ sau ngày hôm đó Tần Mặc không gọi điện đến lần nào nữa, trong lòng Chaeyoung cảm thấy không thoải mái. Cô có chút tội nghiệp cho Tần Vũ Linh, sau 1-2 tuần suy nghĩ, do dự, rối rắm thì cuối cùng cô quyết định kể hết với Lisa.
Suy nghĩ hết mấy ngày cô mới nghĩ ra nên bắt đầu kể như thế nào. Thừa dịp anh mệt mỏi trở về nhà sau huấn luyện, cô mới chậm rãi nói ý kiến của mình: "Em định đi thăm Tần Vũ Linh…. em có chút không yên lòng."
Đang nhắm mắt chờ Chaeyoung dọn bữa tối anh nghe ý kiến của cô cũng không tỏ thái độ cực đoan như trước, chỉ là vuốt vuốt mi tâm, giọng nói bình thản nói lên quan điểm của bản thân: "Cô ấy chưa chắc đã muốn gặp em."
"Tại sao ?" Chaeyoung nhớ đến cuộc điện thoại của Tần Mặc, không chút suy nghĩ bật thốt lên: "Không phải Tần Mặc nói Tần Vũ Linh rất muốn gặp em sao ?"
"Cô ấy muốn gặp em ?" Lisa hừ lạnh một tiếng, từ trong túi áo móc ra điện thoại di động ném lên ghế salon, hất cằm lên nói: "Em thử gọi điện thoại hỏi cha của em, xem xem Tần Vũ Linh đã thay đổi như thế nào, đã thành bộ dạng như thế nào ?"
"Ý của anh là gì ?" Chaeyoung xem chừng Lisa đã bắt đầu tức giận rồi, cũng không dám hỏi nhiều, đành phải làm theo lời của anh nói, gọi điện thoại về nhà. Nhưng cha mẹ đều không có ở nhà, điện thoại là do bà nội nhận.
Bà nội vừa nghe cô hỏi chuyện của Tần Vũ Linh liền than thở: "Ai…. cũng không biết Tần gia đã gây ra nghiệp chướng lớn thế nào mà giờ đây con gái họ phải lãnh hậu quả. Nghe nói là vừa vào tù đã phát bệnh điên, vừa cười vừa khóc. Mẹ của Tần Vũ Linh và Tần Mặc nghe được tin tức này thì giận đến mức chết mà hai mắt cũng không nhắm lại được. Chuyện này mọi người đều giấu chú Tần, sợ ông ta trong tù suy nghĩ không thông mà tự tử."
"Vậy còn Tần Mặc ?" Chaeyoung vừa nghe vừa cau mày, chuyện này quả thật vượt xa dự đoán của cô, cô từ đầu đến cuối đều chưa từng nghĩ Tần gia sẽ phải trả một giá đắt đến như vậy, cô chỉ cho rằng Tần Vũ Linh cần một hình phạt để thức tỉnh, đây là hình phạt cao nhất rồi nhưng lại không ngờ được chuyện lại xảy ra đến mức độ này…. một người cao ngạo như vậy giờ lại….
"Cháu hỏi ai ? Tần Mặc ?" bà nội đã già, thính lực không còn tốt như xưa, nói chuyện âm thanh cũng tương đối lớn: "Nói đến cái này thì thật là kỳ lạ. Sau khi lo đám tang cho mẹ xong thì ngay cả nhà Tần Mặc cũng không quay về. Không ai biết tin tức gì về nó cả…. ai, tiểu Rosé, cháu gặp Tần Mặc sao ?"
"À, không có…." Chaeyoung phủ nhận nói, lại tiếp tục hỏi: "Bà nội, bác gái Tần qua đời lúc nào vậy ?"
"Cháu không biết sao ? Hình như là vào ngày 13 của tháng trước. Bà cũng không rõ chỉ nghe loáng thoáng mọi người bàn tán với nhau là vào ngày đó…."
Cô lặng lẽ tính một chút, Tần Mặc gọi điện thoại tới hình như là vào ngày 14 tháng trước. Trong lòng rối như tơ vò, Chaeyoung không hiểu sao mọi chuyện lại phát triển thành như vậy, đầu bên kia điện thoại bà nội vẫn đang tiếp tục than thở, cuối cùng tiếc nuối nói một câu: "Tần Mặc, đứa nhỏ này cũng thật đáng thương, cha và chị thì ở tù, mẹ thì mất…." rồi cúp điện thoại.
Cô suy nghĩ đến sững sờ cho đến khi Lisa khẽ đẩy cô ngồi xuống mới phản ứng được.
"Anh nói chuyện này có phải chúng ta cũng có lỗi ?" Chaeyoung mặt tràn đầy kinh hoảng, cắn móng tay hỏi anh.
"Tần gia bị như vậy thì chỉ có thể nói ngắn gọn một câu: Gieo nhân nào, gặt quả ấy. Tần Vũ Linh bất quá chỉ là một mồi lửa khiến cho tất cả bộc phát mà thôi, kết quả là cô ấy cũng phải chịu một phần quả ác đấy." Lisa sau khi nói xong, thở phào nhẹ nhõm, ôm lấy bả vai cô mà an ủi: "Không nên suy nghĩ đến việc này nữa, cho dù không có chúng ta, không có việc kia thì chắc chắn Tần gia cũng sẽ có kết cuộc này, cuộc đời này vốn dĩ rất công bằng mà.
Thôi bưng thức ăn ra đi, huấn luyện một ngày anh mệt lắm rồi, ăn xong anh muốn ngủ sớm một chút."
Tâm trạng của Chaeyoung vẫn còn nặng nề, còn đang cảm thán cho hoàn cảnh đáng thương của Tần Vũ Linh nên không chú ý đến ánh mắt nóng bỏng, hàm ẩn tâm tình của Lisa…..
"Vậy anh nói sao Tần Mặc lại muốn gạt em ? Nói Tần Vũ Linh muốn gặp em ?" lúc ăn cơm, cô cắn chiếc đũa suy nghĩ.
"Em vẫn còn nghĩ đến chuyện này sao ?" Lisa nhướng mày nói: "Chẳng qua anh nghĩ có 2 nguyên nhân."
"2 nguyên nhân gì ?"
"Thứ nhất, cũng là ba anh hôm nay nói cho anh biết những việc xảy ra ở Tần gia. Điều này khiến anh suy nghĩ động cơ của Tần Mặc không đơn giản, em thử suy nghĩ một chút, bởi vì chuyện của cha em mà chị của anh ta phát điên, ba anh ta thì tù tội, mẹ anh ta thì chết không nhắm mắt. Không người nào có thể nhịn được mối hận này."
"Không phải anh đã nói tất cả những chuyện đó không liên quan đến chúng ta hay sao ?" Chaeyoung rụt cổ oán giận nói.
"Việc anh nói tất cả những việc đó không phải lỗi của chúng ta là suy nghĩ của anh. Nhưng chưa chắc Tần Mặc đã suy nghĩ được như vậy…." chiếc đũa trong tay Lisa vung mạnh mấy cái, lại thoải mái nói: "Nhưng cũng có thể là anh đã suy nghĩ quá phức tạp. Nguyên nhân thứ hai có thể là anh ta muốn em đi thắp nhang cho mẹ của anh ta và thăm chị của anh ta thôi…. chỉ là, mặc kệ là nguyên nhân nào, anh chỉ hi vọng em giữ vững tính cảnh giác với Tần Mặc….
Tần Mặc người này không đơn giản như em nghĩ đâu…"
"Vâng" Chaeyoung đầu óc không linh hoạt lắm, nãy giờ nghe anh phân tích thì ngoan ngoãn gật đầu đồng ý.
Sau khi ăn cơm tối xong, cô vào bếp rửa chén. Lisa ngồi ở phòng khách xem tivi, ngồi không yên, liền chạy vào nhà bếp, ôm cô vào lòng, khẽ cắn nhẹ trên lỗ tai cô, nói: "Tiểu Rosé, anh ngày mai lại phải đi làm nhiệm vụ…."
Thân thể cứng ngắc, Chaeyoung rất muốn cười nhưng nước mắt vẫn muốn trào ra, hướng mắt nhìn chằm chằm trên trần nhà, liều mạng nhịn nước mắt chảy xuống, không dám quay đầu lại, thân thể run rẩy hỏi: "Anh đi chỗ nào ?"
"Cái này anh không thể nói, anh chỉ có thể nói là không quá xa." Lisa nghe trong giọng nói của cô có chút nức nở thì cảm thấy đau lòng.
"Anh đang làm gì vậy ? Đang suy nghĩ gì ?" đột nhiên Chaeyoung bộc phát, xoay người đẩy anh ra, đấm vào ngực anh mấy cái, hét lớn: "Làm nhiệm vụ! Làm nhiệm vụ! Làm nhiệm vụ! Chúng ta đám cưới bao lâu, em đến đây ở với anh được bao lâu, anh hai ba ngày thì ném em ở lại đây rồi chạy ra ngoài làm nhiệm vụ ! Em thì không biết anh đi đâu, làm gì chỉ biết núp trong nhà lo lắng !
Lisa, đàn ông ai cũng khốn khiếp như vậy à ?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!