Chaeyoung tò mò quay đầu nhìn xung quanh, vừa quay đầu lại, sau khi thấy một màn này, sợ đến mức ôm lấy Ngọc Ân mà hét lên. Trong lòng Ngọc Ân cả kinh, phản xạ có điều kiện ôm lấy Chaeyoung vào trong lòng bảo vệ quay đầu nhìn. Ngọc Han thấy Ngọc Ân quay đầu, bắt đầu cảm thấy sợ hãi, muốn thu tay lại cũng không kịp rồi. Một bình nước nóng trực tiếp rơi xuống trên cánh tay Ngọc Ân.
Ngọc Ân chỉ cảm thấy toàn bộ cánh tay phải tê dại, đã không còn cảm giác đau đớn gì nữa rồi. Cô nhanh chóng nhìn lướt qua, Ngọc Han cầm ấm trà đứng ở đó có chút xấu hổ, Chaeyoung nhìn thấy cánh tay vẫn đang bốc hơi của Ngọc Ân, khóc nức nở hỏi: "Dì Ngọc Ân, tay dì có đau không ?"
Ngọc Ân rất muốn an ủi cô một chút, chẳng qua khi cô muốn đặt Chaeyoung trong lòng xuống thì vải dệt trê làn da cọ xát một cái, đau đớn liền truyền đi toàn thân. Rốt cuộc thì cô gái cũng không thể nhịn đau được nước mắt liền rơi xuống. Chaeyoung nhỏ bé bị dọa sợ, dường như chính mình làm sai điều gì, nhìn thấy nước mắt Ngọc Ân giống như sợi dây trân châu đứt dây, cũng ngồi xổm xuống bên cạnh cô mà khóc òa lên.
"Tiểu Rosé…." Ngọc Ân thấy cô khóc, vội vàng dỗ, một lớn một nhỏ cứ thế mà ôm nhau khóc.
Ngọc Han nhìn thấy một màn này, cười nhạo một tiếng, đang chuẩn bị rời đi, lại thấy Trí Dũng như một ngọn gió tiến vào, một tay ôm lấy Chaeyoung, một tay kéo lấy Ngọc Ân, lo lắng hỏi: "Đây là thế nào ? Khóc cái gì ?"
"Em đau quá, trước tiên đến bệnh viện xem sao." Ngọc Ân khóc đơn thuần chỉ vì đau, lúc này mới bình tĩnh một chút, mở miệng trả lời.
Nhìn sang Chaeyoung, đang ôm cổ chú nhỏ mà khóc thét lên, giống như sắp bị tra tấn vậy, Trí Dũng vừa nghe Ngọc Ân nói đau, cũng không chăm sóc được đứa bé, đau lòng hỏi: "Đau chỗ nào ? Có phải bị thương hay không ?"
Ngọc Ân còn chưa kịp nói, liền nghe thấy Chaeyoung nhỏ bé 'Oa…..' một tiếng lợi hại hơn. Trí Dũng lại khẩn trương dỗ dành cô, lúc này Ngọc Ân mới thu lại nước mắt, cắn hôi nhìn Ngọc Han một cái, yếu ớt nói: "Không cẩn thận bị phỏng, em rất đau, nhất thời không nhịn được nên khóc, tiểu Rosé bị em dọa cho sợ, cũng khóc lên."
"Em bị phỏng sao ?" Trí Dũng luống cuống tay chân đặt Chaeyoung xuống, kéo cánh tay cô, lúc này mới chú ý đến cánh tay áo ướt đẫm. Anh cẩn thận kéo tay áo lên xem, Ngọc Ân đau đến mức hít một hơi lạnh. Trí Dũng đành phải dừng động tác lại, ôm lấy Chaeyoung, kéo Ngọc ân vội vội vàng vàng đi đến bệnh viện.
Tất cả quá trình, Ngọc Han chỉ bưng bình trà nhỏ đứng một bên, mà từ lúc Trí Dũng bước vào, ánh mắt chưa từng dừng lại trên người cô đến nửa giây.
Sau khi thầy thuốc kiểm tra, để y tá giúp Ngọc Ân bôi chút thuốc tiêu viêm giảm đau. Trí Dũng ôm Chaeyoung ngồi trên ghế dài ở hành lang. Chaeyoung đã ngừng khóc, ngoan ngoãn ngồi ở trong lòng chú nhỏ, sau khi nhìn anh vài lần, ngón tay nho nhỏ mập mạp mới do dự chọc chọc vào vai Trí Dũng.
"Hử ?" Trí Dũng vốn là đang suy nghĩ sâu xa liền nhanh chóng phục hồi lại tinh thần: "Làm sao thế ?"
"Lúc nãy cháu thấy…. cái dì hư hỏng kia ở trong phòng muốn dùng nước hắt vào cháu." Chaeyoung dừng lại một chút, làm như suy nghĩ không ra, tại sao cuối cùng Ngọc Ân lại bị phỏng, lại nhìn thấy sắc mặt của chú nhỏ càng ngày càng tối đi, suy nghĩ cả buổi, mới nói: "Giống như dì ấy không có ngắm chuẩn, cuối cùng lại rơi xuống trên tay dì Ngọc Ân."
Trí Dũng nhớ đến Ngọc Han đối với mình có bao nhiêu tình cảm, lại liên tưởng một chút đến Ngọc Ân và mình lúc đó, hành động dị thường cỉa cô, trong mắt hiện lên một tia tức giận.
Sau khi Ngọc Ân đi ra, thấy sắc mặt Trí Dũng rất khó coi, cho là anh lo lắng cho mình. Thoải mái tươi cười, cô nửa đùa để giảm bớt không khí: "Tiểu Rosé, cháu xem tay của dì sưng lên giống móng heo không này ?"
Đứa bé không để tâm nhiều như vậy, có người trêu chọc, rất nhanh quên mất rằng trước đó không thoải mái, cười khanh khách.
Trên đường trở về, Trí Dũng hỏi Ngọc Ân có phải chuyện này liên quan đến Ngọc Han hay không, cô chỉ cắn môi không nói lời nào. Trên mặt Trí Dũng tối sầm, Ngọc Ân nhìn thấy có chút rùng mình, lắp bắp giải thích: "Có thể là bất cẩn..... sau đó....... khỏi rồi..... vừa may..."
"Ngọc Ân, đừng xem anh là đứa bé ba tuổi." Trí Dũng liếc cô một cái, nhẹ nhàng phá tan lời nói dối của cô.
Ngọc Ân dừng kiếm lí do thoái thác, nhơ ngác nhìn cánh tay bị phỏng, nhỏ giọng nói: "Nhưng đó là chị gái của em mà."
Trí Dũng không nói gì thêm, ôm Chaeyoung bước nhanh hơn. Ngọc Ân cho rằng anh mất hứng, giẫm chân, vội vàng đuổi theo. Khi về đến nhà, Ngọc Han khôi phục lại bộ dạng cao ngạo thường ngày, đang ngồi ở mép bàn đùa nghịch với gạo nếp vừa mua về.
"Ngọc Han……" Trí Dũng giao Chaeyoung cho Ngọc Ân, bước lên trực tiếp ngả bài: "Tâm tư của cô tôi hiểu rõ, chỉ là người tôi thích là Ngọc Ân, vẫn luôn là Ngọc Ân. Tôi hy vọng cô đừng khiến cô ấy khó xử, dù sao đó cũng là em gái cô."
"Anh có ý gì ?" bàn tay Ngọc Han run lên, ngẩng đầu nhìn người đàn ông anh tuấn trước mặt.
"Tôi có ý gì, tự cô hiểu rõ !"
Đến lúc này thì Ngọc Han phát cáu, đẩy gạo nếp trước mặt ra, một túi gạo thoáng chốc đã rơi vãi trên mặt đất. Hốc mắt cô đỏ lên, nhưng từ đầu đến cuối vẫn ngẩng đầu không cho nước mắt rơi xuống: "Park Trí Dũng, anh cho rằng cô ta là ai ? Cô ta mà cũng xứng sao ?"
Trí Dũng còn đang muốn phản bác lại mấy câu, nhưng bị Ngọc Ân kéo lại. Ngọc Han mạnh mẽ ngăn cản Ngọc Ân, từ giữa hai người đi ra ngoài. Ngọc Ân thở dài, ngồi xổm xuống gom gạo nếp bỏ lại vào trong bao: "Từ nhỏ chị ấy đã là người cao ngạo, anh cần gì phải nói chị ấy như vậy ?"
Ngọc Han sau khi chạy ra ngoài, càng nghĩ càng giận, càng ngày càng không muốn nhìn thấy đôi 'Cẩu nam nữ' kia, thở phì phì đi đến cửa thôn. Trong thôn có tên Nham Tiêm nổi tiếng lưu manh vô lại vừa lúc lại thấy cô, đang định bước đến đùa giỡn vài câu, chỉ thấy cô oán giận đạp mình. Nham Tiêm đã nghe người trong thôn nói Ngọc Han rất lợi hại, lúc này cũng bị dọa sợ, ngượng ngùng sờ sờ mũi đi về.
Mới đi được vài bước đã nghe thấy Ngọc Han gọi hắn lại, hắn nghi ngờ quay về phía cô.
"Ngọc Ân nhà tôi, anh có biết không ?"
"Biết chứ ?"
"Em gái tôi xinh đẹp không ?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!