Tuy là Chaeyoung quyết định chủ nhật sẽ đi đến doanh trại, chỉ nghĩ đến việc Lisa phải đến đón mình, liền cảm thấy đau lòng. Một mình anh đi thì cũng không có việc gì, chỉ là phải mang theo 75 cân nên đi lại vẫn có chút mệt. Thật ra, cô không biết mang theo 75 cân đi hai giờ đường núi đối với trung đội trưởng Lisa bộ đội đặc chủng mà nói đó là chuyện dễ dàng.
Nhưng mà, đương nhiên là Chaeyoung không biết nhiều như vậy. Về sau theo quân, cũng không tránh được việc ra vào thành phố mua đồ đạc, suy nghĩ như vậy, cô cảm thấy tự mình nên tập thói quen đi đường núi. Vốn định là chủ nhật đi đến doanh trại, nếu đã quyết định một mình đi đường núi, nên cô liền quyết định gạt anh, thứ bảy tự mình đi đến.
Sáng sớm thứ bảy, cô sau khi chào hỏi người nhà rồi lên đường xuất phát. Lái xe đi đến ngọn núi, nhìn đường phía trước, Chaeyoung có phần chùn chân, cuối cùng thì cũng không than phiền gì, chỉ là kêu rên một tiếng rồi bước lên con đường đã được Lisa cõng đi nhiều lần.
Giữ mùa hè, vừa bắt đầu đi được một đoạn ngắn trên đường, không có cây to, ven đường chỉ có một vài cây cỏ dại, phải đi hết đoạn đường này mới xuất hiện cánh rừng, đi xuyên qua cánh rừng đi thêm một đoạn nữa sẽ đến nơi đóng quân của đại đội đặc chủng rồi. Lúc này không có cây cối che, khuôn mặt nhỏ nhắn của Chaeyoung bị mặt trời chiếu xuống ửng hồng, nhịn không được gãi mấy cái, vừa ngứa vừa đau.
Những thứ này còn tốt, chỉ là cô còn kéo theo một rương hành lý, chỉ mặc một cái quần đùi, cẳng chân lộ ra ngoài cùng với cỏ dại. Chân bị muỗi rừng cắn vô cùng thê thảm, mấy cái giống như một cái bọc to gồ ghề kéo thành một đường, nhìn quái dị vô cùng dọa người. Nhưng mà cô cũng không để ý nhiều như vậy, ra sức kéo rương hành lí đi về phía trước. Trước kia là được Lisa cõng, tốc độ cũng đuổi kịp, lần này là tự mình đi, chú ý một chút là được.
Chính đoạn cỏ dại hay nhìn thấy bên đường kia. Chaeyoung nhìn về khu rừng trước mặt, cuối cùng cũng nở nụ cười, dù thế nào cũng thấy có chút hiệu quả rồi.
Vừa mới nghỉ ngơi được một lát, điện thoại liền vang lên, cô nhìn thấy là anh gọi đến quả quyết tắt điện thoại, đương nhiên vẫn cảm thấy vui mừng. Vừa mới cất kĩ điện thoại, cô lại không muốn để anh lo lắng sẽ gọi điện về nhà, đành phải lôi điện thoại ra soạn tin nhắn cho anh..... lúc này em đang có việc, xong việc sẽ gọi điện thoại cho anh.
Vừa uống hết mấy ngụm nước, Chaeyoung tiếp tục kéo rương hành lí đi vào trong rừng. Đoạn đường này đương nhiên không tốt bằng đoạn đường vừa rồi, mặt đất không bằng phẳng, có nơi bánh xe của rương rành lí không đi được, cô chỉ còn cách thu lại tay cầm, xách lên đi qua. Nơi này không nóng bằng bên ngoài, nhưng cũng rất tốn sức, đi được 20 phút, cô đã cạn kiệt sức lực rồi.
Có lúc, thực sự cảm thấy họa vô đơn chí. Cô nhìn về phía con rắn đang nằm giữa đường, trong tay kéo theo rương hành lí mà không biết phải làm gì. Cô không dám nhúc nhích, sợ kích động khiến con rắn bò tới. Đi mấy giờ đồng hồ, trên người đều không còn chút sức lực nào, trên đùi chi chít là vết muỗi cắn, còn có cỏ dại lọt vào trong giày thể thao, đâm vào mắt cá chân, có đau một chút, Chaeyoung từ nhỏ đã được mọi người trong nhà chăm chút rất tốt, đâu có thể chịu được những thứ khổ cực này.
Vừa đau vừa mệt lại vừa sợ hãi, cô cũng chẳng quan tâm đến thể diện, khóc toáng lên.
Thật ra thì, bởi vì ở trong núi tín hiệu không tốt nên tin nhắn kia đã không gửi đi được, Lisa cũng không nhận được. Anh bị cô ngắt điện thoại, gọi lại vẫn không liên lạc được. Quen biết cô từ trước tới giờ, tình hình của cô vẫn không đổi, anh vô cùng lo lắng. Gọi điện thoại về nhà cô, lại nghe thấy thím giúp việc nói sáng sớm Chaeyoung đã mang theo hành lí nói là đến doanh trại rồi.
Vì thế, anh sợ đến mức trong lòng rối loạn, cô vẫn yếu ớt, một đoạn đường đi đến đây có phải là muốn lấy mạng cô hay không ?! Nghĩ đến những thứ này, Lisa lại càng thấy bất an, cầm theo điện thoại di động đi ra khỏi phòng làm việc.
Chaeyoung vẫn đứng tại chỗ mà khóc, đi dọc đường đổ ra không ít mồ hôi, trộn lẫn với nước mắt, làm cho khuôn mặt nhỏ nhắn bị dơ dáy bẩn thỉu. Khóc đến mức cổ họng khàn khàn, một tay cô nắm rương hành lí, một tay thì kéo vạt áo sơ mi, không ngừng khóc nức nở. Khi anh đi đến cánh rừng, loáng thoáng nghe thấy tiếng khóc, trong lòng sợ hãi đi đến.
Hai mắt cô đẫm lệ mờ mịt, hoàn toàn không nhìn rõ tình hình phía trước, chỉ là đột nhiên nghe thấy được âm thanh quen thuộc: "Tiểu Rosé !"
Chớp mắt mấy cái, Chaeyoung mới nhìn rõ là chồng mình, mím mím môi, vừa ấm ức vừa sợ hãi mà gọi anh: "Lalisa."
"Trước tiên em không nên cử động !" Lisa lập tức nhìn thấy con rắn trước mặt cô, kêu to để ngăn lại động tác của cô: "Để hành lí tại chỗ, không cần khom lưng, chậm rãi ngồi xổm xuống."
"Vâng." Chaeyoung tuy vẫn sợ hãi, nhưng lúc này có anh bên cạnh nên đã tăng thêm vài phần dũng cảm.
"Bây giờ chậm rãi đi đến bên cạnh, không cần đi đến trước mặt, vòng qua bên mà đi !"
"Ừ........."
Cô nghe theo, an toàn mà vòng qua con rắn kia, chuẩn xác nhào vào trong lòng Lisa: "Làm em sợ muốn chết, tại sao bây giờ anh mới đến ?"
Lisa vỗ vỗ lưng cô, hôn lên đỉnh đầu cô, có lẽ con rắn thấy không còn gì thú vị nữa, lắc lắc thân thể trườn đi.
"Không phải ngày mai mới đến sao ? Tại sao hôm nay đã đến rồi ? Cũng không nói với anh một tiếng !" loại bỏ đi nguy hiểm, Lisa mới nghiêm mặt kéo người trong lòng ra mà dạy bảo.
"Em bị hù chết, anh vẫn còn hung dữ với em !" Chaeyoung bĩu môi, làm bộ như muốn khóc, nhìn qua vô cùng ấm ức.
Lisa thở dài, một lần nữa ôm cô vào trong lòng, nhẹ giọng nói: "Em mới là hù chết anh, tình huống vừa rồi, nếu anh không chạy đến thì phải làm sao ?"
"Nhưng mà anh vẫn chạy đến đây !" cô vùi đầu vào trong lòng anh, rầu rĩ nói.
"Em nghĩ thế nào mà đi một mình đến vậy ?"
"Chỉ là em nghĩ đến về sau theo quân cũng không thể mỗi lần ra ngoài đều bắt anh cõng đi, nên tự mình rèn luyện một chút, ai ngờ lại gặp được con rắn lớn như vậy chứ, thật là khủng khiếp !" cô theo thói quen mà làm nũng, giọng nói có chút khàn khàn, nhưng vẫn không giảm đi chút thẹn thùng nào.
"Em là vợ của anh, anh cõng em thì có sao ? Ai dám cười em, anh chỉ cần một chiêu sẽ kết liễu hắn !" Lisa không hiểu lời ngon tiếng ngọt, chỉ là có thể nói ra những lời thật lòng, lại dỗ Chaeyoung cười tít mắt.
"Anh xem nè, trên dùi em có nhiều vết muỗi chích quá, mấy con muỗi này độc quá !" nghe anh nói coi trọng mình như vậy, cô lại làm nũng thêm, nâng chân đã thay đổi hoàn toàn cho anh nhìn.
"Anh xem nào..... em đúng là da mịn thịt mềm, tại sao lại bị cắn thành ra như vậy chứ ?" anh đau lòng ngồi xổm xuống. Nhìn nhìn một chút, dính tí nước bọt lên đầu ngón tay, bôi lên những nút đỏ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!