Park Trí Văn đến phòng ăn ăn cơm, cũng lôi kéo Lisa hàn huyên một lúc lâu mới thả người. Chaeyoung thấy anh từ trong phòng đi ra, sửng sốt cắn móng tay, mắt nhìn chằm chằm vào anh hơn mười phút. Anh đi tới bên sofa, thấy thân thể cô co rút vùi ở trên ghế sofa, con mắt lóe sáng nhìn chằm chằm mình, cổ họng có chút căng lên.
Một cái tát nhẹ như đang vuốt ve tay của cô, Lisa thong dong ngồi xuống, khiển trách: "Đã lớn như vậy còn cắn móng tay !!"
Chaeyoung cũng không phản bác, cười hì hì nhìn anh, thậm chí có chút mùi vị muốn lấy lòng, một đôi mắt to chớp chớp, giống như ngôi sao trên bầu trời ban đêm: "Lisa, ba em nói gì với anh vậy ?"
"Không có gì." những chuyện kia, đương nhiên anh không muốn nói cho cô biết.
Cô trợn tròn cặp mắt, phồng má thở phì phò ném ra một câu: "Đáng ghét", liền xoay người chạy trở về phòng ngủ.
Anh nghĩ đến mọi chuyện bên này cũng đã được giải quyết, liền chuẩn bị buổi chiều sẽ trở về bộ đội. Tần gia xảy ra chuyện, nhưng có Trí Văn ở đây, anh cũng yên tâm. Chỉ là, trong ba ngày qua ở chung với tiểu Rosé, anh liền hểu được trước khi ăn tủy trong xương thì khi liếm nó cũng đặc biệt ngon, tối hôm qua hai người mới kinh nghiệm làm một trận mây mưa, nghĩ đến chiều nay phải tách ra, không bỏ được cũng là điều rất tự nhiên.
Trù trừ thật lâu, Lisa trở lại phòng ngủ, có chút buồn buồn không vui tựa vào cửa sổ nhìn ra phía ngoài. Chaeyoung đang thu dọn đồ đạc, một đống đồ mua ở siêu thị đang bày trên giường, cô dọn dẹp, thỉnh thoảng lầm bầm: "Làm thế nào mà mua nhiều vậy đây ?"
Anh thấy cô không để ý đến mình, có chút cảm thấy phiền não, xệ mặt xuống đi tới, ở bên người cô, giận dỗi đặt mông ngồi xuống, giường nhất thời sụp xuống hơn phân nửa. Cô giương mắt nhìn anh một cái, thấy sắc mặt của anh không tốt lắm, hỏi: "Anh làm sao vậy ?"
"Không có gì."
Chaeyoung cho rằng anh mới bị ba của cô mắng, hơi xúc động, vỗ vỗ vai anh an ủi: "Ai…….. không có chuyện gì a, em đều quen rồi, ba chính là tính khí kia……em cũng luôn bị ba la mắng, thật ra ba cũng không có ác ý."
Lisa biết rằng cô hiểu lầm, lại rất ảo não, liền nhìn qua mặt của cô hỏi: "Em thật sự không biết tại sao anh khó chịu ?"
"Gì ?" cô không biết cơn giận của anh từ đâu mà đến, có chút kinh ngạc nhìn anh.
"Anh phải trở về bộ đội rồi, lập tức……"
Chaeyoung cũng sững sờ, sau đó mi mắt thõng xuống, có chút buồn bã nói: "Nhưng em muốn ở cùng ông và ba."
"Anh biết…." Lisa bất đắc dĩ than thở, thân thể ngửa ra sau, ngã xuống giường: "Anh cũng vậy không muốn để cho em lập tức cùng anh trở về, chỉ là……thôi, em cứ ở lại đi, chờ khi nào trở lại bộ đội cũng được."
Cô cuối cùng cũng biết trong lòng anh đang nghĩ gì. Người đưa ra ý theo quân là cô, nhưng giờ lại không thể ở bên cạnh chăm sóc cho anh, cô cũng rất đau lòng. Vào lúc này thấy anh vẫn săn sóc cô như vậy, trong lòng cảm động, nhào tới trên người anh, dựa theo má trái má hôn lên: "Thật xin lỗi á….. bây giờ là thời kỳ đặc biệt, đợi ông nội thân thể khỏe một chút, em liền trở về cùng anh, không nên tức giận, có được hay không ?"
Lisa thuận thế khóa chặt hông của cô, nghiêng đầu chính xác hôn xuống đôi môi mềm mại một cái: "Anh hiểu, chẳng qua là cảm thấy có chút không bỏ được."
"Anh khi nào thì đi ?" Chaeyoung chống tay trên lồng ngực của anh, nâng lên nửa người, một tay thì đùa giỡn tóc của anh: "Em tiễn anh đi."
"Buổi trưa ăn cơm xong sẽ đi, em ngoan ngoãn ở nhà, không được để anh lo lắng, biết không ?"
"Ừ" cô không ngừng gật đầu, nghiêng đầu suy nghĩ một lát, lại rất mong đợi hỏi anh: "Anh có thể hay không có mấy ngày nghỉ dài ?"
"Có thể phải qua năm sau, gần đây nghỉ phép quá thường xuyên. Có chuyện gì sao ?"
"A, năm sau cũng được, chính là muốn đi Vân Nam chơi, trước kia khi đi ra ngoài du lịch đều là đi chung với cha mẹ, lần này muốn đi riêng với anh."
Lisa nghe được dĩ nhiên vui mừng, liền đồng ý. Hai người ở trên giường lăn qua lăn lại náo loạn một phen, cuối cùng giống như hai cái muỗng trùng khít nằm ôm nhau, thỏa mãn như hai con mèo nằm phơi nắng.
Sau khi ăn cơm xong, anh trở về bộ đội. Chaeyoung buổi sáng thức dậy muộn, cũng không có ngủ trưa, mang cái ghế nhỏ ra ban công ngồi đọc sách. Đọc đến bốn giờ chiều, mắt ê ẩm sưng khó nhịn, cô liền đứng lên hoạt động một lần, thuận tiện cho mắt nghỉ ngơi.
Đến năm giờ rưỡi, nghe phòng khách truyền đến tiếng khóc rống. Cô tuy là chán ghét, nhưng vẫn chạy đi xem xảy ra chuyện gì. Giật mình, người ngồi trên ghế sofa đang lôi kéo mẹ cô, khóc đến không thể đứng vững không phải là mẹ của Tần Vũ Linh và Tần Mặc sao ?
Cô bây giờ cùng hai chị em Tần gia quan hệ có chút lúng túng, vào lúc này cũng không muốn dính vào việc của Tần gia, vì vậy xoay người chuẩn bị trốn vào phòng. Không ngờ đối phương đã phát hiện ra cô, lớn tiếng kêu: "Tiểu Rosé !! Con có thể giúp bác một chút không ?"
Chaeyoung không còn cách nào, đành phải cúi gằm đầu đi xuống, nghĩ đến một hồi sẽ tìm cớ rời đi.
"Tiểu Rosé, con cùng Vũ Linh và Tần Mặc chơi từ nhỏ đến lớn. Lần này, con nhất định phải giúp Tần gia một chút ….." nói còn chưa dứt lời, đã khóc rống lên.
Cô cảm thấy phiền não, vốn không muốn để ý, tính toán qua loa vài câu cho qua chuyện, lại đột nhiên nhớ đến tối hôm qua Lisa đã nói----
-----Tần gia là xong đời. Lại liên tưởng đến việc buổi chiều ngoài ban công thấy mấy người mặc quân phục đến Tần gia, Chaeyoung không khỏi cảm thấy kinh sợ, chẳng lẽ là anh lại làm chuyện gì ?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!