Chương 34: Trượng Phu

Lúc Lisa trở lại căn tin, cũng là lúc binh lính tập thể dục xong trở về ăn sáng, Chaeyoung ngồi giữa những màu áo màu xanh, có chút nôn nóng hướng về phía cửa chính, cho đến khi thấy anh xuất hiện mới thở phào nhẹ nhõm, bước nhanh đến trước mặt anh, không yên tâm hỏi: "Xin nghỉ được rồi sao ?"

"Ừ", anh gật đầu, nhìn hốc mắt của cô ửng đỏ, Lisa trước giờ chưa từng đau lòng, chưa từng có suy tư lại vì hốc mắt ửng đỏ kia mà đau lòng. Anh nâng tay vỗ nhẹ vào má cô: "Không cần mang theo quần áo, chúng ta về nhà xem ông nội của em thế nào, tin tức của ba em chắc trễ nhất ngày mai sẽ biết."

Chaeyoung nắm chặt tay anh, như là khi trôi dạt trên biển thì người ta sẽ tìm cách bấu víu vào một khúc cây, không dám buông lỏng, bởi vì sợ một khi buông tay sẽ mất đi cơ hội sống sót, tuyệt vọng là điều đáng sợ nhất.

Anh cảm thấy được sự sợ hãi của cô, vì thế ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve miệng cô, trấn an cô. Lúc hai người đi đến cửa, đã có người đứng đợi sẵn, nói là được đại đội trưởng Dịch phân phó, đưa chị dâu về nhà.

Lisa gật đầu, thuần thục ngồi xổm xuống trước mặt Chaeyoung: "Lên lưng anh."

Hai giờ đường núi, ba người đều im lặng. Cô rõ ràng cảm thấy rất mệt, đầu thì đau, nhưng lại không có chút nào buồn ngủ. Nằm trên lưng Lisa, nghe hơi thở của anh vì cõng cô mà đi một đoạn đường dài có chút rối loạn, trong lòng cô đau xót, liền áp mặt vào khuôn mặt thô ráp của anh, nước mắt lại chảy xuống.

Lisa đầu tiên là cảm thấy cổ có cảm giác ấm nóng của da thịt cô, nhưng sau đó lại cảm nhận được những giọt nước mắt của cô. Hai người từ lúc quen biết đến bây giờ, số lần thấy Chaeyoung khóc không ít, nhưng lần sau luôn làm anh đau lòng hơn lần trước. Tiểu Hô

- người được đại đội trưởng Dịch phái đến đang im lặng đi bên cạnh, chỉ thấy đột nhiên Lisa đứng sững lại ở ven đường.

"Trung đội trưởng……"

"Cậu đi trước, tôi nghỉ một lát, lập tức sẽ bắt kịp."

"Rõ". Tuy rằng nghi ngờ, nhưng thấy Chaeyoung vùi đầu không nói, anh lại một mặt thâm trầm, anh cũng không dám hỏi nhiều.

Đợi tiểu Hô đi xa, Lisa mới đặt cô ngồi xuống một tảng đá lớn ven đường, nâng tay lau những giọt nước mắt trên mặt cô: "Sao lại khóc ? Sao mà giống trẻ con vậy !"

"Lisa, em sợ" Chaeyoung cúi đầu: "Em sợ ba em sẽ không được như trước nữa….. nếu ba em thật sự làm những việc đó thì làm sao bây giờ ?"

"Có việc gì phải sợ ?" anh trừng mắt quát: "Em không tin tưởng ba em sao ?"

"Dạ ?"

"Nếu ngay cả em là con cũng không tin ba mình, thì người ngoài làm sao có thể tin ba em trong sạch được ?" Lisa thấy cô như vậy, trong lòng có chút chán nản, động tác thô lỗ, không nói lời nào liền kéo cô ôm vào trong lòng: "Hai ngày này em cái gì cũng không cần lo đến, chỉ cần vui vẻ ở nhà cùng ông nội, ngoan ngoãn mà nghe lời, mọi chuyện để anh lo."

"Dạ" Chaeyoung tận lực mà thả lỏng thân thể, tựa đầu vào ngực anh, vươn tay ôm lấy eo anh, giọng nói vì mới khóc mà mang theo giọng mũi: "Lisa, em thực sự cảm thấy anh rất tốt, tuy rằng anh đối với em không có chút nào kiên nhẫn. Nhưng mỗi lần em gặp khó khăn, anh nhất định luôn đứng về phía em, giúp đỡ em…. kỳ thực, đại khái, có lẽ, gả cho anh, em không hối hận…."

"Hả ? Không kiên nhẫn ?" Lisa nghe xong thì cảm thấy có chút buồn cười. Chẳng lẽ cô không biết anh đối với cô là dùng hết mười phần kiên nhẫn. Cho nên anh

- người ghét nơi đông đúc mới đưa cô vào bệnh viện, cho nên mới vì cô mà mạo hiểm tiết lộ thân phân quyết đi cứu cô, cho nên mới sẽ như vậy săn sóc với một cô gái, cho nên mới vì chiều theo sở thích của cô mà từng bước từng bước thay đổi bản thân.

"Tiểu Rosé, em có biết không, anh đối với em là kiên nhẫn, và kiên nhẫn này là không có thời hạn !!!!"

Hai người lúc đi vào khu nhà ở của nhà họ Park thì gặp Tần Vũ Linh từ nhà cô bước ra, người sau vừa thấy hai người đối diện nắm tay nhau, trong mắt xẹt qua một tia oán hận, khóe miệng lạnh lùng cười, giọng nói chế giễu nói: "A, hai vợ chồng về thăm nhà à ? ….. Park tiểu Rosé, cô đúng là một người con hiếu thảo, mới cưới ba ngày hai bữa đã chạy về nhà mẹ đẻ."

Chaeyoung thấy Tần Vũ Linh dùng một ánh mắt khinh thường và khinh bỉ mà nhìn chằm chằm mình, trong lòng lạnh lùng cười, cô luôn biết cách để đả kích Tần Vũ Linh. Thay đổi nét mặt tươi cười, cô nắm tay Lisa lắc lắc nói: "Chị Vũ Linh, em cùng Lisa trở về thăm ông nội, bà nội cùng cha mẹ nha, chị đây là muốn đi ra ngoài sao ? Lại đi xem mắt nữa sao ?"

Biểu cảm của Tần Vũ Linh không tức giận như Chaeyoung dự tính, ngược lại là cười đến vui vẻ, môi đỏ mọng khẽ mở, nhìn cô mỉm cười nói: "Ba cô không phải bị buộc tội nhận hối lộ sao ? Hay là hối lộ lấy tiền tài giải quyết hậu quả những chuyện cô gây ra ?"

"Phong thủy luôn thay đổi, kế tiếp là ai cũng không biết trước….. hay là……tôi muốn nhắc nhở một chút: chú Tần cũng phải cẩn thận rồi….." cô nghe Tần Vũ Linh nói như vậy, tức giận đến chết, rất nhanh đáp trả.

Lisa đứng kế bên nghe được Tần Vũ Linh nói những lời này, thì liền đăm chiêu suy nghĩ, đánh giá. Nói như vậy, chung quy việc này đang được điều tra bí mật, ngoại trừ người trong nhà ra thì không ai biết, nhà họ Ninh tuyệt đối sẽ không ngu ngốc đến nói chuyện Ninh Trí Văn bị bắt, như vậy làm sao Tần Vũ Linh biết được tin này ?

"Cô Tần giống như biết rất rõ chuyện của nhà họ Park ?" Lisa hỏi.

"Chuyện nhà của Park tiểu Rosé, tôi có thể không quan tâm sao" Tần Vũ Linh rất nhanh liếc mắt nhìn Lisa, vừa cười vừa nói: "Cho dù thế nào, chúng ta trước kia cũng từng thân như chị em !"

Chaeyoung thấy anh không giúp mình, có chút không vui, lôi kéo anh vào nhà. Vừa đến tầng hai, chợt nghe anh nhỏ giọng hỏi: "Cô ta thường xuyên vào ra nhà của em ?"

"Anh là có ý gì ?" cô sắc mặt không thể nào đẹp mắt, không nhìn mặt anh, mặt trầm xuống hỏi.

"Cô ta làm sao biết ba em bị điều tra ?" Lisa biết vì sao cô không vui, bất đắc dĩ mà cười cười, đi về phía trước, một lần nữa dắt tay cô, nghi hoặc hỏi: "Lúc ba em bị bắt đi, cô ta không có mặt. Như vậy chỉ có một khả năng….."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!