Chương 3: Tức Giận

Bóng lưng kia dần dần biến mất trong tầm mắt, mãi đến nhiều năm sau, Chaeyoung vẫn còn nhớ mãi.

Xung quanh có không ít cô gái vui cười bàn luận về người đàn ông anh tuấn đẹp trai vừa rồi, Chaeyoung vẫn duy trì vẻ mặt ngạc nhiên, nắm trong tay bó hoa xinh đẹp mà ngây ngốc đứng ở đó.

Chị họ Hàn Lăng Sa đi tới, nhìn em gái hoàn toàn không tập trung nói đùa: "A, chị không nhìn nhầm chứ, kia đúng là em trai của chồng chị, cậu ấy xin phép nghỉ ở bên bộ đội để tham gia hôn lễ à ? Xem ra, hai đứa có quen biết ?"

Chaeyoung không trả lời, ngơ ngác nhìn nơi Lalisa vừa rời đi.

Trong lòng không rõ là cảm giác gì.

Mặc dù có gia thế tốt, nhưng cô cũng là một cô gái bình thường, còn chưa nói là một cô gái chưa từng yêu đương.

Được một người đàn ông anh tuấn như vậy giành bó hoa cưới trao cho mình, trong lòng thật có chút vui sướng.

Nhưng ngoài vui sướng có chút ngại ngùng, thậm chí cô còn có cảm giác được hiện giờ mặt mình đang nóng bao nhiêu độ.

Chỉ là ngoài hai cảm giác đó ra là chủ yếu vẫn là ngạc nhiên.

Sao anh ta có thể giành được bó hoa dễ dàng thế chứ ?

"Chaeyoung xinh đẹp" Hàn Lăng Sa nhéo nhéo mặt cô, "Bộ dạng của em là chị cảm thấy em đang đứng đây...'tư xuân '?"

Hai từ cuối cô dùng hơi thái quá bên quay anh nhìn chồng mình đang đứng bên cạnh tìm sự ủng hộ.

La Trạch Vũ nhẹ nhàng mỉm cười nhìn cô em vợ đang lúng túng, đi đến bên nắm lấy tay vợ yêu của mình suy nghĩ một lát rồi mới nói: "'Tư xuân' cái từ này hình như nghe có chút không hợp đâu, hay là 'háo sắc' cũng được đấy... mấy cô gái bọn em không phải hay dùng từ này sao ?"

Những người xung quanh đều có quen biết với tiểu Rosé của nhà họ Park khi nghe thấy thế đều không nén nổi cười ha ha.

Có người còn bạo miệng bảo La Trạch Vũ kêu Lalisa đến để Park tiểu Rosé tái diễn một màn nữ sinh háo sắc.

Chaeyoung đỏ mặt, giơ tay lên, đem hoa trong tay ném vào cái tên đang mở miệng cười xấu xa đó, giọng nói có chút bực bội cùng ngượng ngùng: "Hoa thơm như vậy có đủ để chặn cái miệng thúi của cậu lại không ?"

"Chao ôi ! Bảo bối của nhà họ Park tức giận rồi !" cái tên bị ném hoa vào người đó càng lớn tiếng hơn.

Chaeyoung bị cậu ta nói như vậy thì thật sự tức giận, xung quanh có biết bao nhiêu người đàn ông mang trên mặt nụ cười xấu xa nhìn cô, còn những cô gái mang tiếng là danh ngôn thục nữ thì che miệng cười trộm, thậm chí có người còn thấp giọng thì thầm.

Cô có cảm giác mình như một thằng hề làm trò cho người khác cười.

Nhưng dù sao cô cũng hiểu hôm nay cũng là hôn lễ của chị họ, nếu gây chuyện cũng không phải là việc tốt.

Hít thở sâu vài cái, không để ý những người phía sau đang cười lớn mà ngẩng cao đầu bước đi.

Chaeyoung luôn tâm niệm một câu nói, loài thiên nga cũng giống như nàng công chúa, vẻ cao quý vốn tự nhiên sẽ không bao giờ xóa bỏ được.

Park Trí Văn và La Trường Tân đang nói chuyện về chính trị, thấy Chaeyoung với vẻ mặt tức giận tới đỏ cả lên đi đến.

Lalisa đứng dựa vào tường, nhìn thấy cô gái kia vừa nãy còn rất vui vẻ, không biết làm sao chỉ trong chớp mắt lại tức giận đến vậy.

Không phải anh đã giành được bó hoa giúp cô rồi sao ? "Anh, đi ra ngoài với tôi một chút !"

Chaeyoung thở phì phì chỉ vào Lalisa.

"Nhanh lên một chút, tôi đợi anh ở phòng chơi mạt chược bên kia !"

Người nhà họ Park và nhà họ La đều nhìn về phía Lalisa tỏ vẻ không hiểu nhưng người trong cuộc chỉ đơn giản gật đầu rồi đi theo Chaeyoung.

Chaeyoung ngồi trong phòng chơi mạt chược không một bóng người, mở cửa chờ 'tên đầu sỏ gây chuyện' kia tới.

Lalisa bước vào, tiện tay đóng luôn cửa lại, rồi tùy ý tìm một cái ghế ngồi xuống mới từ từ mở miệng hỏi: "Cô làm sao vậy ?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!