Tần Mặc đi học ở nước ngoài vài năm, mặc dù thỉnh thoảng có tập thể hình, nhưng làm sao có thể địch nổi với Lisa xuất thân từ bộ đội đặc chủng chứ ? Lại nói đến tên Chen kia, suốt ngày ngâm mình trong thuốc lá rượu chè cùng với đám phụ nữ, đúng là một người ngu ngốc. Cho nên, đối với Lisa mà nói việc giải quyết hai người kia, chỉ đơn giản là chơi đùa một chút mà thôi.
Lần đó tại hiện trường cướp giật, Chaeyoung đã tận mắt chứng kiến Lisa thể hiện từng chiêu từng thức vô cùng hung ác. Hôm nay so với ngày hôm đó, cảm thấy chiêu thức anh sử dụng chắc chắn chỉ là khoa chân múa tay mà thôi. Nghĩ đến lời của hai người kia trong buổi tiệc mừng, Chaeyoung liền cảm thấy hận hai người đó đến tận xương tủy, tức giận đến mức ngứa răng ngứa lợi, hận không thể xông lên cắn cho mỗi người một miếng.
"Lisa, anh đã quên em nói gì sao ? Bây giờ tất cả những lời bàn tán đều là chó má ! Anh có thể sử dụng thực lực mà đánh hay không hả ?" Chaeyoung thấy Lisa hời hợt, càng thêm tức giận, trực tiếp gương nanh múa vuốt mà gào lên.
Lời vừa nói ra, không khí quanh giảm đột ngột, cái này còn chưa phải là thực lực sao ? Một cước hạ xuống, cái bàn gãy làm đôi, thế này mà không phải là thực lực ? Thậm chí còn có cô gái hét lên, không ngừng trốn sau lưng bạn trai mình, Tần Mặc bị Lisa quét một đường trên mặt đất, khuôn mặt liền dán lên mặt sàn lạnh lẽo dơ bẩn, đầu tóc lộn xộn, chưa bao giờ chật vật như vậy. Anh ta thật sự không hiểu nổi mình đã đắc tội gì với Lisa, chẳng lẽ là vì Chaeyoung ?
Nghĩ tới lý do này, trong lòng anh ta rơi 'lộp bộp' nghiêng đầu nhìn về phía Chaeyoung, cô nhóc này ôm áo khoác quân trang, cà vạt xanh lục vắt trên cánh tay, nâng chiếc cằm nhỏ, vẻ mặt khiêu khích nhìn anh ta. Thật là xui xẻo, chẳng lẽ cuộc nói chuyện vừa rồi bị nghe thấy ?
Trong lúc sơ hở, Lisa đã một quyền giải quyết xong Chen, đi tới, hướng về phía bên hông Tần Mặc đá ra một cước. Giày da quân dụng so với giày da bình thường nặng và dày hơn rất nhiều, một cước hạ xuống, khiến Tần Mặc nhất thời cảm thấy lục phủ ngũ tạng bị đảo lộn.
Lisa ngồi xổm xuống, túm lấy thân thể đã không đứng vững của Tần Mặc, đôi tay thu lại, húc đầu gối lên trên, mạnh mẽ đáp xuống bụng anh ta. Tần Mặc khổ sở khom lưng rên rỉ, Lisa thuận thế áp sát bên tai anh ta, dùng âm thanh chỉ để hai người nghe được nói: "Tiểu Rosé là người phụ nữ của tôi, không tới lượt anh nói chuyện !"
Nói xong, một tay kéo cổ áo đối phương, Tần Mặc dễ dàng bị Lisa ném lên trên một chiếc bàn thấp. Chen nhìn thấy tình huống này, bị dọa cho chết khiếp, liền hướng về phía Chaeyoung hô to: "Park tiểu Rosé, cô.... anh ta. Mẹ nó. Chắc chắn không phải là người rồi ? Chúng ta cùng nhau lớn lên trong một tiểu khu, cô đành lòng nhìn chúng tôi bị người đàn ông đó đánh chết à ?!
Bố mày đây có chọc giận đến cả nhà mày hả ?"
Chaeyoung giả bộ như không nghe thấy gì, đảo mắt nhìn xung quanh, chậm rãi nói: "Chà, tại sao vẫn chưa có nước vậy ? Để tôi đi hối thúc mới được... tại sao lại như vậy ? Một ly trà cũng chưa có !"
"Mẹ nó !" Chen chưa kịp khạc ra một chữ này, đã bị Lisa túm lấy cánh tay, bẻ ngoặt ra phía sau, cả cánh tay như bị kéo đứt ra, vô cùng đau đớn, liên tục như vậy dồn ép Chen xuất hiện 'nước mắt người đàn ông' "người anh em, cuối cùng là tôi đã làm gì chọc tới anh, mà anh ra tay hung ác như vậy ?"
Lisa buông lỏng cánh tay anh ta, mu bàn chân duỗi thẳng, trực tiếp đá vào lưng anh ta. Chen lảo đảo bước về phía trước, túm lấy ghế mây bên cạnh, miễn cưỡng chống đỡ cơ thể, không ngừng ho khan. Lisa một cước quét tới, rơi xuống trên cánh tay Chen, thuận thế đem toàn bộ cơ thể ngã xuống đất.
Anh bước lên quỳ gối trên lưng anh ta, giữ chặt cơ thể anh ta, cúi người, thấp giọng nói: "Mày nghĩ muốn đùa giỡn vợ của tao sao ? Trách Tần Mặc không sớm chắp tay nhường lại cho mày ? Có phải vẫn trách tao nhanh một bước giành được cô ấy ?"
Chen không ngừng khóc lóc thảm thiết, liên tục lắc đầu, đôi tay bị đối phương khóa chặt phía sau, vô cùng đau đớn.
Khi Tần Vũ Linh chạy đến quán trà thì thấy cảnh tượng Lisa đang từng bước một ra đòn buộc Tần Mặc và Chen không ngừng lùi về phía sau. Những người khác không biết rõ về Lisa, nhưng cô làm sao có thể không biết chứ ? Nếu cứ tiếp tục đánh nữa, hai người kia không chết thì cũng tàn phế ! Không suy nghĩ thêm, Tần Vũ Linh nhanh chóng bước lên, che chắn trước mặt Tần Mặc, lớn tiếng nói: "Lalisa, anh điên rồi phải không ?"
Lisa vốn trời sinh tính tình lạnh nhạt, trải qua nhiều năm huấn luyện ở bộ đội đặc chủng, càng lạnh lùng đến xương tủy, trong mắt anh, mặc kệ là đàn ông hay phụ nữ chỉ cần là kẻ địch thì chỉ có một chữ đánh ! Vì vậy, chân ở giữa không trung tung lên trước mặt Tần Vũ Linh anh cũng không hề có ý định thu lại, theo quán tính, quả quyết mà đáp xuống.
Tuy nói là Tần Vũ Linh che chắn trước mặt, nhưng Lisa dùng chân phải tấn công, người đứng mũi chịu sào lại là Chen đứng bên cạnh Tần Vũ Linh. Tần Mặc và cô ta chỉ bị lực đánh vào mà ngã xuống thôi.
"Anh ta có phải là đàn ông ? Ngay cả phụ nữ cũng đánh ?" có người thấy động tĩnh lớn liền nhìn qua, có chút tức giận.
Lisa thu chân lại, quay đầu lại lạnh lùng nhìn, người đó lập tức ngậm miệng lại. Chaeyoung tay bưng một ly trà xanh trở lại hiện trường, nhìn thấy Tần Vũ Linh ngã trên mặt đấy sững sờ, nhưng rất nhanh lấy lại bình tĩnh, đi tới bên cạnh Lisa.
"Ơ, xong rồi sao ?" Chaeyoung đưa ly trà trong tay cho Lisa, lại nhìn xung quanh tìm khăn tay: "Nhìn xem, đầu đầy mồ hôi nè, chồng ơi, mệt không ? Qua đây ngồi một chút đi, em lau mồ hôi cho anh."
Lisa tùy ý dùng mu bàn tay lau trán một cái, cười nhạt: "Không có chuyện gì, em đừng lo lắng."
"Chaeyoung, tốt nhất cô nên giải thích cho tôi biết đã có chuyện gì xảy ra ?" Tần Vũ Linh nhìn thấy hai người bọn họ ngọt ngào với nhau, trong lòng vô cùng căm hận, nhịn đau, đỡ lấy thắt lưng đứng dậy, giọng nói lạnh lùng chất vấn.
Chaeyoung nháy mắt một cái, tươi cười hỏi lại: "Chuyện của tôi cũng phải báo cáo với cô hả ? Cô cho rằng cô là ai hả ?"
"Tất cả mọi chuyện này đều là chuyện của chúng ta, cớ gì lại liên lụy đến người khác ?" Tần Vũ Linh chỉ vào Chen, tiếp tục nói: "Cũng phải Park tiểu Rosé cô tùy hứng quen, không có được người đàn ông mình yêu liền đi cướp đàn ông của người khác, còn phải kéo theo một cái đệm lưng để cùng chết, cô cảm thấy vui vẻ chứ ?"
Mọi người ở đây đều biết Chaeyoung có tình cảm với Tần Mặc đã nhiều năm, nghe xong những lời của Tần Vũ Linh, lúc này mọi người mới hiểu ra, nhưng mà.... cướp đàn ông của người khác... cướp người nào ? Tần Vũ Linh ? Cướp người nào ? Lisa ?
Chaeyoung cười khinh bỉ, lạnh lùng nói: "Chị gái này, tôi tin chắc rằng cô đã hết thuốc chữa, theo phán đoán chắc cũng không phải là bệnh nan y chết người, nhưng vừa khéo đó cũng là một loạn bệnh, có bệnh thì phải trị, đừng có ở đó mà ảo tưởng rằng tất cả đàn ông trên thế giới đều là của cô ?"
Tần Vũ Linh bị cô mỉa mai liền nổi trận lôi đình, còn muốn nói thêm mấy câu, chỉ thấy Lisa đặt ly nước xuống, ôm lấy eo Chaeyoung đi tới trước mặt cô, lạnh lùng nói: "Tần Vũ Linh, tôi không biết trước kia cô nghe được tin đồn gì, cho đến bây giờ tôi cũng chưa từng nghĩ đến sẽ có ý gì với cô ! Chuyện cho mượn chiếc ô, chỉ là cô không mang theo, nhân tiện cho cô mượn, ngày đó nếu không phải là cô, cho dù là người qua đường đi chăng nữa thì tôi vẫn cho mượn, cái này không có liên quan gì đến cô.
Tôi hy vọng từ nay về sau cô sẽ không quấy rầy tiểu Rosé, tôi nghĩ, có lẽ cô sẽ làm cô ấy cảm thấy rất phiền phức."
Mọi người xung quanh nghe xong những lời này, bắt đầu tụm ba tụm năm nhỏ giọng nói chuyện với nhau, người kiêu ngạo như Tần Vũ Linh, làm sao có thể chịu đựng bị làm nhục. Định xoay người kéo Tần Mặc đi, Chaeyoung thấy thế cười nhạt ngăn lại: "Chị Vũ Linh, tôi đã từng xem chị như một người bạn, là chị em tốt, cho đến chuyện ngày hôm nay, mặc dù tôi không sai nhưng vẫn xin lỗi chị.
Con người tôi cũng không phải là Thánh Mẫu, có lẽ sau ngày hôm nay hai chúng ta đều sống cuộc sống yên ổn theo ý trời, cô không muốn gặp tôi, tôi cũng không muốn gặp cô, đây cũng là chuyện không thể tránh được. Chỉ là tôi nhớ tới chuyện ở căn tin ngày hôm đó, có vẻ như cô vẫn nợ tôi một câu 'xin lỗi' !"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!