Chaeyoung ăn tới mức no căng cả bụng, thật sự là không thể ăn thêm gì được nữa, làm vẻ mặt đáng thương nhìn qua Lisa ngồi bên cạnh: "Lisa, em thật sự là không thể ăn được nữa, có thể không ăn nữa được không ? Nếu ăn nữa, em sẽ no vỡ bụng mất."
Lisa nhìn xuống khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bởi vì mới ăn cay xong mà hồng lên, lại nhìn dáng vẻ chun mũi, ánh mắt lóe sáng, lòng của anh không hiểu vì sao mà mềm ra, không chút do dự nhẹ gật đầu, trong ánh mắt của cô hiện lên vẻ ngạc nhiên mừng rỡ. Anh lấy đĩa thức ăn trước mặt cô qua phía mình, cầm lấy chiếc đũa cô đã dùng qua gắp thức ăn, ăn một cách tự nhiên.
Chaeyoung chán ghét đẩy anh một cái, nhỏ giọng nói: "Làm sao anh lại không vệ sinh như vậy ? Em đã ăn qua đây !"
"Anh biết !" Lisa cười rạng rỡ: "Tiện thể có thì ăn luôn thôi, đỡ phải đi lấy thức ăn."
"Anh thật đáng ghét !" Chaeyoung nhìn bộ dạng anh lớn miệng ăn cơm lại còn ăn rất nhanh, cô cười nói: "Nói em là quỷ đói đầu thai, anh chẳng lẽ không phải vậy à !"
"Ừ" Lisa đơn giản đáp một câu. Bởi vì anh đang nhai thức ăn, Chaeyoung không nghe rõ anh nói gì, liên tục hỏi lại, Lisa sống chết không chịu nói lần hai, vì nén cười mà lòng ngực khẽ run. Kỳ thật, anh thấy rất đúng
- như vậy, họ mới càng giống vợ chồng...
Ăn cơm xong, Lisa cũng không có ý chào hỏi mọi người, kéo Chaeyoung về hướng đại đội trưởng Dịch, ý bảo muốn rời đi. Vừa ra khỏi căn tin, Chaeyoung liền giữ khoảng cách với Lisa, đi về phía trước. Lisa nhìn bộ dạng chu môi thở phì phò của cô, cảm thấy cực kì đáng yêu, vì không để cho con mèo nhỏ này xù lông, anh chỉ có thể bước nhanh hơn đuổi theo cô.
Chaeyoung vòng tới vòng lui trong doanh trại bộ đội đặc chủng, mắt cũng nhìn qua bốn phía, Lisa đi theo sau cô không chút bực mình, chỉ khi nào gặp chỗ có chướng ngại vật anh mới đến gần phía sau cô che chở. Lúc Chaeyoung đi quanh sân huấn luyện được độ nửa tiếng, đột nhiên cô xoay người kéo vạt áo quân phục của Lisa nói: "Dạ dày của em có chút khó chịu..."
Lisa thấp giọng mắng một câu, kéo bàn tay nhỏ của cô qua, nắm trong lòng bàn tay của mình, tay kia, ở bụng của cô nhẹ nhàng xoa, đau lòng: "Có phải ở đây không ?"
"Ừ"
"Đã sớm nói với em rồi mà, không được ăn lạnh !"
Chaeyoung tự biết mình đuối lý, không dám nói gì, cúi thấp đầu, tùy ý để Lisa đem cô nửa ôm nửa kéo vào ngực, xoa nhẹ dạ dày để giảm bớt đau. Qua một lúc, vẫn không có hiệu quả gì, Chaeyoung đau đến chảy mồ hôi, dùng chút hơi sức còn sót lại, nắm lấy bàn tay Lisa, dường như là cắn răng nói: "Đau.. dạ dày của em không được tốt, có thể do ăn cay quá, anh tìm một chỗ cho em nghỉ một lát đi."
Lisa thấy xung quanh không có ai, lại nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Chaeyoung đang trắng bạch như tờ giấy vì đau, thỉnh thoảng lại có mồ hôi chảy xuống, không chút chần chừ, anh ôm cô trở về ký túc xá của mình.
Chaeyoung đắp chăn, đau đến co lại trên giường, nhìn bóng lưng Lisa vội vội vàng vàng đi lại trong phòng khách, đột nhiên cô cảm thấy như có một dòng nước ấm chảy vào tận nơi mềm mại nhất trong đáy lòng. Một người đàn ông luôn qua loa đại khái trong sinh hoạt cá nhân, nhưng vì cô mà lục tung mọi thứ để tìm thuốc giảm đau, khuôn mặt lo lắng, cô thấy rất rõ. Chaeyoung cũng không phải là đầu gỗ, tất cả những việc anh làm, cô đều có thể nhận thấy.
Chỉ là, cuộc hôn nhân này từ đầu tới giờ chỉ là hữu danh vô thực, có lúc chính bản thân cô còn thấy nghi ngờ anh.
"Lần trước anh bị thương, bác sĩ có đưa thuốc giảm đau. Nhưng giờ không tìm thấy, bây giờ em đang đau, chờ anh một lát, anh tới phòng y tế lấy cho em, được không ?" Lisa bưng một ly nước vào phòng ngủ, vừa đưa cho cô vừa nói.
"Thôi ! Cái đó uống nhiều cũng không tốt, em nhịn một chút là được." Chaeyoung uống hai ngụm nước, lại chui vào trong chăn, chỉ để lộ ra đôi mắt to ngập nước nhìn chằm chằm Lisa đang đứng bên giường.
"Vậy em ngủ một chút đi, anh đi gọi điện cho chú Park, như thế này thì tối nay chắc là em không về được rồi."
Chaeyoung gật đầu, nhưng lại không cảm thấy buồn ngủ. Lisa gọi cho Park Trí Văn trong phòng bên, không biết đối phương nói gì, chỉ nghe thấy Lisa nói vài lần hai tiếng "Yên tâm". Chaeyoung bỗng cảm thấy lạ, từ lần đầu gặp Lisa tới nay, cô đối với anh luôn đặc biệt yên tâm, chưa từng thấy lo lắng, thật sự chỉ là bởi một thân anh mặc quân phục trong rất uy nghiêm hay sao ?
Chaeyoung không tài nào hiểu được...
"Sao còn chưa ngủ ?" Lisa ngắt điện thoại, về phòng đắp chăn cho cô, đã thấy cô mở to hai mắt nhìn ra cửa.
"Ban ngày ngủ nhiều quá... Lisa chúng ta nói chuyện đi, ở đây không có mạng, nằm cũng thấy chán."
"Được."
Chaeyoung thấy Lisa tới phòng bếp chuyển ghế dựa tới bên giường, ngồi ngay ngắn, sống lưng thẳng tắp. Chaeyoung nhìn bộ dạng nghiêm túc của anh, nhịn không được bật cười. Đối lại ánh mắt không hiểu của anh, cô cố làm ra vẻ nghiêm túc ho khan vài tiếng hỏi: "Anh trước kia vì sao quen Tần Vũ Linh ?"
Lisa nghe cô nhắc tới cái tên đó, trong lòng căng thẳng, bàn tay đang đặt trên đầu gối toát mồ hôi: "Tiểu Rosé... anh cùng cô ta không có quan hệ gì cả."
"Không có quan hệ gì ? Thế mà người ta còn níu lấy anh không tha ?" Chaeyoung hừ một tiếng nói tiếp: "Chị ấy là người xinh đẹp nhất trong tiểu khu thị chính, đại mỹ nữ như thế anh cũng không động lòng ?"
"Em cùng cô ta rất thân thiết sao ?"
"Từ nhỏ cùng nhau lớn lên !" Chaeyoung nói xong lại hạ tầm mắt, thật lâu mới nói: "Bây giờ chắc là chị ấy sẽ hận chết em, em cũng bắt đầu thấy ghét chị ấy... Lisa, em thấy anh thật sự rất đáng ghét."
"Tiểu Rosé, anh không phải cố ý, anh cho tới giờ cũng chưa từng cô ta phát sinh chuyện tình cảm, giữa bọn anh chỉ là bạn học bình thường mà thôi." Lisa hoảng hốt đến bên giường, nhìn mắt cô, yên lặng nói: "Em... đừng ghét anh..."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!