Chương 19: Người Ngốc Trong Phòng Bếp

Chaeyoung kinh ngạc nhìn gương mặt anh tuấn của anh càng ngày càng tới gần, nhất thời thẫn thờ. Anh dán môi vào cánh môi khẽ mở ra của cô, cười nhẹ một tiếng. Trong tiếng cười của anh, Chaeyoung đỏ mặt, định đưa tay đẩy anh ra, lưỡi của anh lại đi trước cô một bước, từ trong miệng đưa ra, ở làn môi của cô nhẹ nhàng liếm, toàn thân cô kích động, giống như có một dòng điện nhỏ lập tức lan ra toàn thân.

"Anh..." Chaeyoung mở miệng muốn nói chuyện, vừa mới mở đôi môi đang đóng chặt ra, lưỡi của anh liền chen lấn tiến đến, cô lần nữa cứng đờ.

Có một số chuyện chính là bản năng của đàn ông, rất dễ dàng trở nên thông thạo, giống như hôn môi. Lisa cũng không có nhiều kinh nghiệm hôn môi, nhưng lại yêu cực kì cảm giác cùng chiếc lưỡi thơm tho của cô triền miên sít sao. Lưỡi của anh đầu tiên là nhẹ nhàng liếm cô, cô sợ hãi lùi lại phía sau, anh nhắm hai mặt lại khẽ nhíu mày, đầu lưỡi tiến về phía trước tìm tòi, ôm cô. Sau đó kéo đến miệng mình, dùng răng nhẹ nhàng cắn.

Chaeyoung chỉ cảm thấy toàn thân vô lực, hai cánh tay mềm mại chống trên sofa bắt đầu dao động. Lisa thuận thế đặt cô xuống sofa, nằm đè lên trên người cô, cả quá trình đều lưu loát liền mạch, môi lưỡi của anh trước sau đều thủy chung quấn quýt lấy cô.

Nụ hôn của anh từ từ sâu hơn, mạnh hơn. Một tay anh ôm cô, tay kia không ngừng vuốt ve mặt cô. Chaeyoung không chịu nổi nhẹ ưm một tiếng. Lisa bị lí trí kéo về, khẽ nâng người lên, tạo ra một chút khoảng cách giữa hai người, ngón tay vuốt ve cánh môi bị hôn đến sưng đỏ của cô, giọng khàn khàn nói: "Tiểu Rosé, anh cùng cô ta không có chuyện gì cả, em đừng tin lời cô ta nói... tin tưởng anh được không..."

Chaeyoung thở hổn hển, cảm giác bụng mình bị cái gì đó thô cứng đẩy đẩy, cô cũng không phải thiếu nữ ngây thơ không biết cái gì, tự nhiên cũng biết rõ đó là cái gì. Mặt trong nháy mắt nóng bừng lên, cô đưa một tay vuốt ve tay anh, bực mình oán trách nói: "Anh vẫn còn muốn hôn sao ? Mau tránh xuống đi." Lisa bật cười, có lúc thật sự rất muốn hung hăng cắn cô một cái. Anh biểu hiện rõ ràng như thế, cô sao lại không hiểu chứ ?

Chaeyoung sức lực không địch lại được anh, dùng sức đẩy thế nào cũng đều không được, nhìn bộ dạng nhướn mày chờ đợi của anh, cô tức giận hướng anh cam đoan: "Được được, em biết rồi, em không tin chị ấy, em chỉ tin anh được chưa ? Anh mau tránh ra, cái kia của anh chạm vào làm em khó chịu..."

Lisa sững sờ lúng túng ngồi xuống một bên, đưa tay cầm bản đồ nghiên cứu trên bàn trà. Chaeyoung lúc này thật muốn cắn lưỡi, sao lại nghĩ sao nói vậy rồi ? Thật sự ngốc như heo mà. Đem mình mắng đi mắng lại ở trong lòng một hồi, Chaeyoung mới đỏ mặt hỏi: "Lisa, khi nào thì dẫn em đi thẩm tra chính trị đây ? Sắp tới sáu giờ rồi, em phải trở về."

Nếu Chaeyoung không nhắc tới, Lisa thiếu chút nữa cũng quên mất, áy náy nói: "Hôm nay vội vàng đến vội vàng đi, em ở lại đây ăn cơm tối, rồi anh đưa em trở về."

"Không phải là muốn gặp đội trưởng của các anh hay sao ?" Chaeyoung thật sự cũng không muốn đi, thật vất vả mới đến được doanh trại của bộ đội đặc chủng, cô còn chưa được đi thăm thú mà.

"Ừ, chuyện này anh quên mất, hôm nay bận quá..." Lisa vừa nói vừa lấy điện thoại ra xem giờ: "Bây giờ căn tin bên kia chắc cũng đã làm xong cơm, để anh đi lấy về cho em."

"Này..." Chaeyoung lắc đầu giữ tay anh: "Để em tự đi ăn, anh dẫn đường đi."

Lisa nhướn mày, mang theo một ý cười hỏi: "Em nhất định muốn tự mình đi ?"

Chaeyoung thật ra muốn xem một chút cuộc sống của bộ đội đặc chủng là như thế nào, nói: "Ừ, tiết kiệm thời gian thôi, em còn muốn về với ông sớm một chút."

"Vậy được." Lisa cũng không phải là người dài dòng, liền đồng ý, Chaeyoung vào nhà vệ sinh sửa soạn lại một chút rồi theo Lisa xuống lầu.

Giờ này vẫn còn đang trong thời gian huấn luyện, Chaeyoung cúi gằm đầu đi theo Lisa vào căn tin. Vừa vào cửa, Chaeyoung liền bĩu môi, cũng không khác biệt lắm so với căn tin trường đại học. Chaeyoung muốn tìm xem có gì khác biệt không, cái đầu nhỏ của cô nhìn trái một chút lại nhìn phải một chút, bật ngờ bị giọng nói lớn của Lisa hù dọa.

"Lão Vương, cơm làm xong chưa ?" "Anh muốn chết à, lớn tiếng như vậy làm gì ? Làm người ta sợ muốn chết !" Chaeyoung vỗ vỗ ngực mình.

"Em cho rằng nơi này cũng giống em nói chuyện nhẹ nhàng à, xin hỏi làm cơm xong chưa ? Em nói nhỏ như vậy, thính giác không tốt có thể nghe được sao ?" Lisa nghiêng đầu dạy dỗ cô.

"Em nói anh có thể có ngày nào không cùng em tranh cãi không ?" Chaeyoung liếc người nào đó bên cạnh oán trách nói.

"Anh đây không phải là tranh cãi, là suy nghĩ của em không đúng, giác ngộ chưa đủ." Lisa đưa tay chọc nhẹ gáy cô.

"Anh cho rằng anh là ủy viên chính trị ư ?" Chaeyoung bị chọc đau, tàn nhẫn nhéo cánh tay anh một cái: "Còn có anh đừng mỗi lần gặp đều giáo huấn em được không, dường như anh coi em là con gái, em không muốn có người giống cha em thích dạy dỗ, em sẽ chết mất..."

Lisa ngẩng đầu suy nghĩ hai giây, để lại ba chữ "Xem tình hình" liền đi về phía trước, không muốn cùng cô dây dưa vấn đề này thêm nữa. Chaeyoung ở đằng sau trừng mắt, thật muốn xông lên làm mười tám phát nhéo.

"Trung đội trưởng La, hôm nay sớm như vậy đã tới rồi ?" lão Vương bên bếp núc nghe thấy tiếng Lisa, tiếp tục công việc trong tay, cũng không ngẩng đầu lên nói: "Đã chuẩn bị xong rồi đây, thức ăn hôm nay không tồi, cậu tự mình chọn đi."

Đợi nữa ngày không thấy Lisa trả lời, lão Vương ngẩng đầu lên, liền thấy Lisa nghiêng người về phía sau, nghiêm nghị quát: "Làm gì mà chậm chạp vậy, em có chút quan niệm về thời gian đi, tự mình tới đây chọn xem ăn cái gì ?"

Theo tầm mắt Lisa, lão Vương mới nhìn thấy khuôn mặt cô gái đỏ bừng lên không biết là tức giận hay xấu hổ, lại nhìn Lisa, rõ ràng là giọng nói nghiêm khắc, nhưng trên mặt lại không thấy chút nào là vẻ mặt nghiêm túc cả, khóe mắt đuôi mày đều là dịu dàng, khóe môi cũng mang ý cười. Lão Vương đã hơn bốn mươi, là người từng trải, sao lại không hiểu được chứ, mặc dù có chút giật mình, nhưng vẫn là hiểu ý chỉ cười một tiếng, cũng không nói nhiều nữa.

"Quát cái gì mà quát ? Đồ thô lỗ." Chaeyoung đi tới, cố ý lấy cùi chỏ chọc Lisa, kết quả chính là đụng phải da thịt khỏe mạnh, vẻ mặt anh thì nhẹ nhàng như không có gì, mà khuỷu tay cô thì lại đau, nước mắt đều như muốn chảy ra. Cô ngẩng đầu chống lại ánh mắt mang ý cười của anh, hung hăng trừng liếc anh một cái. Vòng qua bên cạnh anh, không để ý đến anh nữa.

"Cô dâu nhỏ." lão Vương nhìn Chaeyoung cười nói: "Mấy thằng nhóc bộ đội đặc chủng này luôn ghét bỏ tài nấu nướng của tôi, hôm nay cô phải giúp tôi lấy lại công bằng nha."

Chaeyoung bởi vì câu nói "Cô dâu nhỏ" của lão Vương lúng túng, không biết phải làm sao, ánh mắt lặng lẽ nhìn về phía Lisa. Người nào đó đứng sau nhìn thấy vẻ mặt e lệ này của cô, trong lòng bỗng cảm thấy mềm mại, khóe miệng không ý thức nhấc lên, đi tới, rất tự nhiên nắm vai cô, nói: "Chọn đi chứ, mau  đập tan ảo tưởng tốt đẹp của lão Vương."

Chaeyoung nhìn bộ dáng nhàm nhã cùng giọng nói nhẹ nhàng của Lisa, mấp máy môi, nghiêm túc nghĩ một lúc mới nói: "Có phải là ảo tưởng tốt đẹp hay không em không biết, nhưng em có thể khẳng định, ông ấy nhất định làm ngon hơn so với anh."

Lisa nhíu mày, trên mặt lộ vẻ ngượng ngùng hiếm thấy, Chaeyoung thấy nét mặt của anh liền biết mình đã đoán đúng hơn phân nữa, vì vậy lại vì tươi hớn hở bổ sung thêm: "Lisa, thật ra anh chính là người ngốc trong bếp, căn bản là không biết nấu ăn đúng không ? Hahaha..."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!