Chương 16: Mê Hoặc

Lisa nhận được tin nhắn của Chaeyoung là thời điểm tập thể dục buổi sáng. Tiếng hô khẩu hiệu "Một hai ba" dường như vang dội cả ngọn núi. Suốt buổi sáng, Lisa bước chân vẫn vững vàng như cũ nhưng tâm hồn đã sớm bay xa. Những gì Chaeyoung nói này hôm qua như còn ở bên tai, Lisa có thể khẳng định, cô đã biết mọi chuyện. Anh cảm thấy đau đầu, thế này, về sau hai người sẽ sống chung như thế nào đây ?

Mới đầu ông cụ Park đem Chaeyoung giao phó cho anh, anh ngoại trừ xuất phát từ một loại ý thức trách nhiệm mãnh liệt thì nguyên nhân quan trọng hơn là bởi anh biết mình thích cô. Cho nên, anh vốn định gạt cô, không dùng cái cớ kia, chỉ là đơn thuần dùng tình yêu chăm sóc, yêu thương cô cả đời, có lẽ như vậy cô sẽ tiếp nhận mình nhanh hơn. Nhưng bây giờ nhìn lại thì mọi chuyện lại có chút rắc rối...

Trở lại phòng nghỉ, Lisa liền đi tắm, thay quần áo xong tiện tay cầm điện thoại đi về phía phòng làm việc. Trên đường đi, theo thói quen lướt nhìn qua màn hình điện thoại, thấy một tin nhắn chưa đọc, mở ra, là của Chaeyoung. Câu nói đó trong mắt Lisa có biết bao đau xót, anh gần như vô thức bấm số gọi lại.

"Tiểu Rosé... cô nghĩ kĩ chưa ?" Lisa yết hầu lên xuống nhiều lần mới nói ra được: "Hôn nhân không phải là trò chơi cô khi còn nhỏ chơi, cô nên biết, quân hôn được pháp luật bảo vệ, sau này không thể thay đổi."

"Tôi biết rõ..." Chaeyoung không chút do dự cắt lời Lisa: "Lisa, tôi biết, ép anh nhanh như vậy phải cưới tôi là sự ích kỉ của tôi, ông nội nhắn nhủ anh tôi cũng biết, anh nhờ chú và dì đến nhà tôi nói chuyện kết hôn cũng không phải vì ông nội của tôi sao ? Tôi chỉ hi vọng anh sẽ giúp tôi diễn cho hết vỡ kịch này, điều kiện gì anh cứ nói, cho dù... sau này anh muốn li hôn tìm người phụ nữ khác, tôi đều chấp nhận..."

Tay phải Lisa cầm chặt điện thoại, câu nói sau cùng của cô đã thành công khơi lên sự tức giận của anh, li hôn ? Anh sao có thể cam lòng chứ ? Anh chuyện gì cũng có thể chịu được, nhưng không thể để cô hối hận, khổ sở, anh lại do dự, băn khoăn lần nữa, chính là hi vọng cô hiểu rõ rằng không cần hối hận. Ý nghĩ của anh rất đơn giản, chỉ cần cô hạnh phúc, cho dù bên cạnh cô không phải là mình cũng được.

Cho tới bây giờ đều biết mình muốn cái gì, đối mặt với một mục tiêu, anh có đủ kiên nhẫn. Với Chaeyoung cũng giống như thế, nếu cô đem mình giao cho anh, như vậy anh sẽ không buông tay... anh cái gì cũng không sợ, chỉ sợ mình tới lúc ấy không buông tay sẽ làm cô chán ghét anh.

"Tiểu Rosé... cô thật sự không hối hận sao ?"

"Không..."

"Được, tôi thời gian này khá bận, không có ngày nghỉ, cuối tuần cô có thể đến chỗ tôi một chuyến được không ?" Lisa hạ thấp giọng hỏi.

"Được"

"Khi đó tôi sẽ cho người tới đón cô."

"Được"

Sau khi đặt điện thoại xuống, Chaeyoung sửng sốt thật lâu.

"Kết hôn" từ này ý nghĩ như thế nào, với cô mà nói, cũng không quá quen thuộc. Chính là hai người không có quan hệ cùng ăn cơm một bàn, cùng ở một gian phòng, cùng ngủ một giường. Từ đó trở thành những người thân mật nhất. Nó làm cho cô hoang mang. Nhưng cô nhất định phải ép chính mình thích ứng với sự thay đổi này nhanh nhất có thể.

Một cuộc hôn nhân không bắt đầu bằng tình yêu. Cô không yêu anh vì vẫn còn tình cảm với người ở nhà đối diện kia. Anh không biết sau này sẽ ra sao nhưng anh biết, chỉ cần sau này anh chỉ cần yêu thương cô là được rồi...

Trong khoảng thời gian này, bởi vì bận việc của ông cụ Park, Park Trí Văn cũng không can thiệp nhiều vào việc của Chaeyoung, cũng không ép cô đi tìm việc. Chaeyoung càng không có lòng dạ nào đi tìm việc, ngày ngày ở nhà cùng ông cụ Park, cùng ông nói cười còn có bao nhiêu thời gian, cô không dám nghĩ, sợ chỉ là hi vọng xa vời của mình.

Đã hơn nữa tháng không viết tiểu thuyết, biên tập thúc giục gay gắt, cô mới bất đắc dĩ mở máy tính viết vài trăm chữ.

Tối thứ sáu, cô đối diện với màn hình máy tính mà ngẩn người, di động để bên đột nhiên vang lên. Không nhìn người gọi, uể oải nhận máy, lại ngoài dữ liệu, giọng nói trầm thấp của Lisa từ bên kia truyền tới, Chaeyoung cảm thấy mình trước nay chưa từng hoảng hốt, giờ lại hoảng loạn nói: "Tôi nhớ, ngày mai tới doanh trại của anh."

Lisa cũng nghe được giọng nói của cô có chút run, ánh mắt trầm xuống, những gì đã chuẩn bị nói cũng không nói ra, mà cố gắng nói nhẹ nhàng: "Không muốn tới đúng không ? Không sao, chờ cô chuẩn bị xong, chúng ta nói chuyện này sau vậy..."

"Không không không... tôi đồng ý, ngày mai sẽ tới !" Chaeyoung giống như là sợ anh với hiệp định kết hôn đổi ý, vội vàng đáp: "Tôi chỉ là có chút hơi lo mà thôi, dù sao cũng là lần đầu tới doanh trại của anh."

Lisa làm sao lại không nghe ra trong lời nói của cô có sự miễn cưỡng, thở dài nói: "Con gái các cô có thể không thích tới doanh trại, cô đến chỉ cần cầm mấy tờ điều tra chính trị đại khái thôi... vốn là không cần đến, chỉ là hôm nay đại đội trưởng nói tôi không dẫn cô tới, anh ta sẽ không cho tôi con dấu trên báo cáo."

"A ?" sự chú ý của Chaeyoung thành công bị dời đi, giật mình hỏi: "Các anh không phải bộ đội sao ? Sao lại có đội trưởng ?"

Lisa tưởng tượng thấy cô giờ phút này chu cái miệng nhỏ lên, tâm tình thật tốt giọng nói cũng lên cao, khơi lên sự tò mò của cô "Bí mật..."

"Hừ, lại bí mật !" lo lắng của Chaeyoung vì sự trêu chọc của Lisa mà biến mất, khôi phục thái độ của một cô gái nhỏ, không tự chủ được làm nũng: "Ai ya... nói cho tôi biết đi mà..."

Lisa thoải mái dựa vào cửa sổ phòng làm việc, nhìn ánh trăng chiếu trên sân huấn luyện và những người lính đặc chủng đang luyện tập, ánh mắt phút chốc nhu hòa đi, đường cong trên gương mặt cương nghị cũng mềm xuống. Trong mắt là anh em vào sinh ra tử, bên tai là giọng nói nhẹ nhàng của cô gái mình yêu, làm cho anh ở nơi này, đêm nay mê say. Khóe môi Lisa cười như có như không, ôn nhu dụ dỗ: "Ngoan, tôi ngày mai sẽ cho người tới nhà họ Park đón cô tới đây, đến đấy tôi sẽ nói cho cô biết."

"Ừ" trong giọng nói của anh có ý dẫn dụ quá rõ ràng, mặt Chaeyoung thoáng cái đỏ lên, vô ý thức gọi tên anh: "Lalisa..."

"Ừ ?"

"Lisa..."

"Ừ ?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!