Chương 14: Giao Phó

Lúc Chaeyoung đưa điện thoại cho Park Trí Văn, sắc mặt ông không tốt, cô cảm giác đã xảy ra chuyện gì đó nhưng không dám vào phòng ông nội, đành đứng ngoài cửa nghe xem có chuyện gì. Park Trí Văn cầm điện thoại, ánh mắt nghiêm nghị nhìn qua Chaeyoung khiến cô rụt cổ lại, chạy vào bếp phụ cô út nấu cơm.

"Cha... tiểu Rosé đã gọi cho Lisa..." Park Trí Văn đưa điện thoại cho ông cụ Park, đồng thời ra hiệu cho bác sĩ tạm dừng tay.

"Ừ..." ông cụ Park đón lấy điện thoại, tự mình dịch chăn qua bên, ổn định hơi thở mới từ từ nói: "Lisa... ta là ông nội của tiểu Rosé."

"Nhà họ Park gia, cha con gọi điện qua, nói ông có chuyện cần tìm con, không biết là chuyện gì ạ ?" Lisa mới đi Trung Quốc làm nhiệm vụ, giờ này mới trở về thành phố N.

"Lisa, ta hi vọng con có thể nhớ rõ từng câu từng chữ ta sắp nói. Mặc kệ tương lai con và tiểu Rosé có quan hệ gì, ta hi vọng con có thể giúp ta làm tốt chuyện này được không ?"

"Ông cứ nói đi ạ..." Lisa theo thói quen nhíu mày, giọng nói khàn khàn.

"Ta cả đời này con gái có không ít, cháu trai cháu gái cũng không thiếu, nhưng chỉ có mình tiểu Rosé là đứa ta yêu thương chiều chuộng nhất. Nó không biết sống độc lập, hai mươi hai rồi mà vẫn cứ như trẻ con, bản tính lại đơn thuần nhưng luôn làm bộ khôn khéo, tính quái. Cái tính thẳng thắn của nó ra đời rất dễ phải chịu thua thiệt, nó từ nhỏ đến lớn chưa gặp phải chuyện gì khó khăn, ta sợ nó không thích ứng được với cuộc sống phức tạp ngoài xã hội..."

"Từ nhỏ tiểu Rosé ngay cả khi anh em họ bắt nạt nó cũng luôn cười. Năm nó một tuổi bắt đầu tập đi, ta và bà nội nó ở trong sân mỗi người cầm một trái táo để dụ nó, nó tập tễnh đi tới, ngã xuống. Ta với bà nội nó vội vàng chạy lại xem sao, nhưng nó lại giãy giụa không chịu, chỉ muốn tự mình đứng lên, sau đó ta đỡ nó dậy, nó cũng chỉ biết cười khanh khách.

Từ đó, ta chỉ mong, chỉ cần ta còn sống một ngày, ta sẽ làm cho con bé luôn giữ mãi được nụ cười và đôi mắt long lanh đó."

"Cũng đã hơn hai mươi năm rồi, con bé được ta bảo vệ quá kĩ, nhưng qua chuyện trên xe lần trước cùng với việc nó bị bắt làm con tin, ta mới phát hiện ta đã già rồi. Lần trước bị té xỉu, ta thật sự sợ, có lẽ ta không còn nhiều thời gian chăm sóc cho con bé rồi."

Park Trí Văn nghe tới đó, quay mặt qua phía khác, vành mắt có chút đỏ đỏ.

"Ta biết con nhiều lần cứu tiểu Rosé, cũng biết con đối xử với nó rất tốt. Ta không biết con có thích nó không, nhưng ta muốn dùng thân phận trưởng bối xin con giúp ta chăm sóc tiểu Rosé. Ta không mong con lấy tư cách làm chồng nó, chỉ cần con làm bạn tốt của nó, chăm sóc giúp đỡ nó là được rồi." giọng nói của ông cụ Park nghẹn ngào.

"Nhà họ Park gia..." Lisa lúc này mới lên tiếng, giọng nói khàn khàn khó nghe "Tại sao lại là con ?"

"Bởi vì ta tin con, ta nhìn ra được con rất có trách nhiệm, tiểu Rosé giao cho con ta mới yên tâm. Lisa, con có thể giúp ta được không ?"

Lisa cúi đầu nhìn bàn tay trái của mình, nơi đó đã từng được đôi bàn tay trắng nõn của cô nắm lấy, ánh mắt dừng lại trên phía trên cánh tay, chỗ đó đã từng bị cô nhéo qua. Nụ cười của cô, nước mắt của cô, mái tóc dài của cô, mười ngón tay xinh đẹp của cô, tất cả những gì thuộc về cô anh đều nhớ rõ. Vì vậy, anh cúi đầu mở miệng nói, giống như một lời tuyên thề: "Con có thể làm được !"

"Như vậy chuyện này con đừng nói cho tiểu Rosé biết, con bé sống cảm tính, ta sợ nó nhất thời không đồng ý." ông cụ Park cuối cùng cũng giãn đôi lông mày đã nhíu chặt từ lâu.

"Dạ được !" Lisa đồng ý, cúp điện thoại, trong đầu nhớ tới cô gái nhỏ nhắn, xinh xắn kia, đôi mắt to tròn có chút giảo hoạt như tiểu hồ ly của cô nhìn mình. Nếu như cả nửa đời sau của anh được ở bên cô thì đó thực sự là chuyện hạnh phúc nhất.

Do dự một chút, Lisa liền đứt khoát gọi điện thoại về nhà.

"A lô, mẹ à... con muốn kết hôn. Bây giờ con đang ở trong đơn vị, không tiện về nhà, mẹ và cha giúp con đến thành phố N, đến nhà cô ấy được không ?"

Bạch Lăng qua điện thoại nghe Lisa nói như vậy liền giật mình kêu lên, sao tự nhiên lại nghĩ đến chuyện kết hôn "Này Lisa, mẹ nói con đó. Kết hôn không phải là chuyện giỡn chơi, đó là chuyện cả đời, con phải suy nghĩ cho thật kĩ."

"Mẹ !" giọng nói của Lisa có chút mệt mỏi nhưng vẫn lo ra vẻ kiên định "Con vừa trở về, thực sự rất mệt. Đúng rồi, mẹ biết không, bác sĩ tâm lý còn đang chờ con. Con hi vọng về sau mỗi khi hoàn thành nhiệm vụ, có một cô vợ nhỏ ở nhà chờ con, cô ấy so với bác sĩ tâm lý còn tốt hơn nhiều."

Bạch Lăng nhất thời không biết nói gì, Lisa trước giờ luôn trầm tĩnh, không thích nói nhiều. Bà không cho rằng con trai mình là người hoàn hảo nhưng lúc này nghe nó nói những lời mệt mỏi lại bất lực như thế làm cho người làm mẹ như bà thật đau lòng: "Con gái nhà ai vậy ?"

"Là Chaeyoung."

"Ai chứ ?"

"Chaeyoung !"

"Chaeyoung nào ?"

"Người nhà, nhà họ Park."

"Nhà họ Park ?"

"Là nhà họ Park ở thành phố N, là tiểu Rosé nhà họ Park."

Bạch Lăng sau một hồi xác nhận mới thư thái nở nụ cười: "Con trai, rốt cuộc cũng có ngày con làm hợp ý mẹ một lần. Mẹ, cha con cùng ông bà nội đang chuẩn bị chiều nay đi thành phố N thăm ông nội tiểu Rosé, giờ thì tốt rồi, vừa vặn có thể nói luôn chuyện của các con, đến khi đó con xin nghỉ qua đó được không ?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!