Chaeyoung cảm giác trong nhà gần đây có chút bất thường. Bởi vì ông bà nội đã lớn tuổi, cần yên tĩnh nghỉ ngơi nên trong nhà ít có người đến. Nhưng hơn một tháng, từ ngày cô bị bắt cóc đến nay, ngày nào cũng có một hai người ra vào nhà họ Park. Cô có hỏi người trong nhà nhưng ai cũng chỉ ậm ừ không chịu nói cho cô biết. Có những lúc hỏi nhiều quá làm Park Trí Văn nóng nảy, nghiêm mặt trừng mắt với cô, khiến cô sợ tới mức chỉ biết im lặng quay về phòng.
Cũng có lúc cô hỏi ông bà nội nhưng hai đều dụ dỗ cô như dụ con nít, chặn lại mọi thắc mắc của cô.
Vì vết thương trên cổ còn đang kết vảy, để lại một dấu màu nâu rõ ràng nên Chaeyoung cũng không dám tùy tiện ra đường, nằm ở nhà lên mạng chán lại quay qua viết tiểu thuyết. Mà Lisa dường như cũng biến mất sau cái đêm cô gửi cho anh ra cái đoạn "chứng cớ" đó, anh chỉ nhắn lại cho cô một câu "chứng cớ uy hiếp không thành" sau đó hai người cũng không có liên lạc.
Cô cũng thử nhắn tin cho anh nhưng cũng không thấy anh trả lời nên dần dần cô cũng không có liên lạc nữa. Nhiều lúc chán quá, Chaeyoung lại nhớ đến giọng nói của người đàn ông đã ôm mình vào lồng ngực đó, mỗi giây phút đều như một giấc mơ, sau khi tỉnh lại không còn chút ấn tượng nào hết.
Lisa cũng giống như chưa bao giờ xuất hiện trong thế giới của cô, cô chỉ có thể nhìn vết thương trên cổ đang nhắc nhở chính mình có một Lisa đã cứu mạng cô, rồi biến mất trong nháy mắt.
Tần Mặc ở lại thành phố N đi làm, hai nhà là hàng xóm nên ngẩng đầu không gặp cúi đầu cũng thấy, khó tránh được có những lúc gặp nhau lúng túng. Hai người ban đầu khi gặp nhau còn chào hỏi, về sau thì chỉ tùy ý gật đầu, cuối cùng đến bây giờ lại làm như không thấy nhau, nhìn thấy đối phương chỉ muốn tránh mặt. Chaeyoung nhiều lúc cảm thấy mình thực sự không có tiền đồ, chỉ vì sự lạnh nhạt của anh ta mà nhiều lần cô trốn trong phòng khóc một mình.
Chaeyoung không giống như những cô gái cùng tuổi khác.
Khi còn nhỏ, cha cô quản lý rất nghiêm khắc, cũng giống như nhiều người lớn khác, sợ con gái mình gặp phải chàng trai xấu mà làm ảnh hưởng đến tương lai nên đối với chuyện cô quen bạn trai ông đều can thiệp.
Người lớn nhận xét một chàng trai tốt hay xấu chỉ dựa trên tiêu chuẩn đơn giản nhất là thành tích học tập, cho nên với thành tích bậc trung bình của Chaeyoung khi học trung học thì đúng là xấu hổ.
Thành tích tốt mới được kết bạn, thành tích kém là sẽ bị ba mẹ ngăn cấm. Những chuyện đó vẫn cứ duy trì cho đến khi cô lớn, đi học đại học ở kí túc xá cùng những bạn nữ khác nhưng vì bất đồng quan điểm nên các cô chia làm hai phe, mà thật bất hạnh Chaeyoung lại ở phe thứ ba.
Cho nên, Chaeyoung cho tới bây giờ cũng không hiểu được những cô gái khác bằng tuổi mình khi thất tình sẽ như thế nào.
Cô không có người để tâm sự nên chỉ biết trốn trong phòng tự xoa dịu vết thương lòng của mình, trong lúc khóc lóc tự hạ quyết tâm thề độc nhất định phải quên được Tần Mặc, rời xa Tần Mặc. Nhưng khi vừa bước ra khỏi cửa, gặp phải anh ta thì cô lại vứt bỏ hết mọi quyết tâm của mình, đau lòng như bị hàng ngàn cây kim đâm trúng. Kết quả là cô lại trở về phòng thống khổ than khóc, đau lòng một hồi. Cứ như thế cô cứ hết lần này đến lần khác khóc lóc, đau lòng, quyết tâm rồi lại khóc lóc.
Buổi tối tại nhà họ La.
"Con nói Lisa và con bé tiểu Rosé nhà họ Park có thể ?" ông cụ La nhấp một ngụm trà, chậm chạp hỏi La Trường Tân.
"Con không chắc... nhưng cha cũng biết đấy, Trạch Vũ đã kết hôn, mà Lisa cũng đã đến tuổi cần cân nhắc chuyện hôn nhân." La Trường Tân ở trước mặt ông cụ La vẫn luôn nhất mực cung kính.
"Chuyện này các con đã hỏi Lisa chưa"
"Con vốn cũng định hỏi nhưng điện thoại không gọi được, cha cũng biết công việc của nó mà." ông cụ La gật đầu nói: "Tính Lisa quá trầm lắng, nói nó giống như 'ông cụ non' thì cũng không quá. Còn con bé tiểu Rosé vừa nhìn đã thấy nhanh nhẹn hoạt bát, cùng với Lisa chúng ta là rất xứng đôi. Nhưng chuyện hôn nhân cũng không thể chỉ do người lớn chúng ta quyết định, dù sao cũng phải nghe ý kiến của hai đứa trẻ."
"Cha !" Bạch Lăng đỡ mẹ chồng ngồi xuống sofa rồi quay về phòng lấy một tờ báo đưa đến cho ông cụ La xem "Chỉ nhìn qua hình trên báo cũng có thể rõ ràng, theo tính cách lạnh lùng của Lisa, có khi nào nó khẩn trương chăm sóc một cô gái như thế đâu, con thấy chuyện này tám, chín phần là được."
Bà nội La cũng đi tới bức ảnh chụp trên báo ngày hôm đó, cười nói: "Tôi thấy đây cũng là chuyện tốt, con bé tiểu Rosé kia tôi vừa gặp đã thích. Lão La, nếu không chúng ta đến nhà họ Park nói chuyện xem sao ?"
Ông vụ La nhắm mắt suy nghĩ một lát mới nói: "chúng ta đi cũng không phải là chuyện gì khó khăn, chủ yếu là hai đứa trẻ cũng nghĩ thế nào. Đừng nói tới nhà họ Park bên đó, chỉ nói đến Lisa đi, nếu nó không thích con bé thì sao ? Làm thế khác nào khiến nhà họ Park khó xử ?"
Phòng khách đang có tiếng nói chuyện bỗng nhiên rơi vào yên tĩnh. Một hồi chuông điện thoại vang lên, La Trường Tân thấy số điện thoại giật mình nhìn ông cụ La: "Là Park Trí Văn."
"Nghe đi." ông cụ La hất cằm ý bảo La Trường Tân nghe điện thoại.
"A lô, chào thị trường Park... Thật không ? Chuyện này tôi không thể nói ra được, yêu cầu giữ bí mật của bộ đội rất cao... vậy hiện giờ ra sao rồi...ừ, như vậy đi, để tiết kiệm thời gian tôi và cha sẽ qua đó thăm ông cụ... không cần khách sáo, nếu có tin của nó tôi sẽ báo cho bên anh biết... không cần khách sáo... đâu có, đâu có... thay tôi hỏi thăm ông cụ... được rồi, hẹn gặp lại..."
"Làm sao vậy ?" Bạch Lăng hỏi đầu tiên.
"Ông ấy tìm Lisa, nói là ông cụ Park trong người không khỏe muốn gặp Lisa."
"Lão Park không khỏe sao ?" ông cụ La hỏi, sau đó nhíu mày "Chuyện này liên quan gì đến Lisa ?"
"Ông ấy nói lần trước Lisa cứu Chaeyoung từ tay tội phạm, vì thế ông cụ Park muốn gặp nó một lần."
"Lisa cứu Chaeyoung từ tay tội phạm trốn trại."
Bạch Lăng không dám tin, hỏi lại chồng "Nó không phải là đang ở trong đơn vị sao ? Còn nữa, Chaeyoung sao lại liên quan đến tội phạm trốn trại."
"Trường Tân, con tìm người đi hỏi lại chuyện này xem là như thế nào để ta còn quyết định." ông cụ La lên tiếng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!