Bác sĩ ngoài việc cho thuốc uống và thuốc bôi ngoài da còn bắt Chaeyoung đi tiêm phòng. Chaeyoung vừa nghe thấy thế bàn chân đã muốn bước ra khỏi cửa, đến bên cạnh Lisa nói: "Tôi ra xe đợi anh, anh mau ra nhé."
Bác sĩ có chút ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn Lisa hỏi: "Bạn gái cậu năm nay bao nhiêu tuổi ?"
"Hơn hai mươi ạ." cụ thể cô bao nhiêu tuổi Lisa cũng không biết nên đành trả lời theo kiểu áng chừng.
"Hơn hai mươi tuổi mà còn sợ tiêm ư ?" bác sĩ có chút kinh ngạc, sau đó lại khinh thường nói: "Thời chúng tôi, đứa trẻ mười tuổi bị tiêm cũng không thấy sợ..."
"Do cô ấy được cưng chiều quá." Lisa biết rõ người ở nhà họ Park rất cưng chiều Chaeyoung, đặt biệt là ông cụ Park.
"À, cậu là quân nhân hả ?" bác sĩ nhìn quân trang trên người anh đánh giá rồi nói: "Mặc dù yêu quân nhân không dễ dàng gì nhưng cũng không nên vì thế mà quá cưng chiều, con gái được cưng chiều mãi sẽ thành thói quen, đến lúc đó thân thể có chuyện gì hai người có hối hận không kịp đâu."
Vẻ mặt Lisa tối sầm lại, không thể nói được câu nào, nhưng thật ra khi thấy bác sĩ hiểu lầm như thế trong lòng anh cũng có chút vui vẻ. Trong giây lát trong đầu anh tự nhiên lại xuất hiện ý nghĩ 'chuyện hiểu lầm này mà là thật thì tốt biết mấy. '
Phục hồi lại tinh thần, thấy ánh mắt bác sĩ vẫn còn nhìn mình, anh lúng túng ho hai tiếng, nói: "Tôi sẽ chú ý, phiền bác sĩ kê đơn thuốc, tôi sẽ đi gọi cô ấy vào tiêm..."
Chaeyoung không có chìa khóa xe nên không lên được xe, đành đứng dựa vào cửa xe lấy gương ra soi vết thương trên cổ, nhìn thấy đúng là dọa người, bác sĩ nói có thể sẽ để lại sẹo. Chaeyoung vừa buồn vừa lo, nếu thực sự để lại sẹo thì có người muốn lấy cô sao ? Cô vừa nghĩ vừa tự lẩm bẩm.
"Có !" Lisa ở bên trịnh trọng trả lời.
"Anh dọa chết người à ? Đi lại không có tiếng động."
"Đi, quay lại tiêm."
"Tôi không đi !"
"Quay lại !"
"Tôi không đi !"
Lisa thấy Chaeyoung định trốn, cứng đầu không chịu cùng mình vào trong vừa cảm thấy bực mình vừa thấy buồn cười, dứt khoát ôm eo cô đi vào trong bệnh viện. Chaeyoung bất ngờ bị ôm eo thân mật như thế, sợ hãi đạp đạp chân, tay không ngừng đập vào cánh tay Lisa đang ở trên eo mình.
"Lalisa !"
Chaeyoung tức giận quát lớn "Anh là đồ lưu manh !"
"Đánh cô cũng không tiêm ?" khóe miệng Lisa khẽ cười, không thèm để ý đến cơn giận của cô.
"Đừng đánh ! A...a... anh thả tôi xuống đi, tôi...." Chaeyoung không lay chuyển được anh nên đành chuyển qua xin xỏ, thỏa hiệp "Tôi sợ..."
Lisa thả cô xuống, vuốt lại mái tóc cho cô nói: "Tiêm không phải là chuyện gì lớn lao, cô sợ cái gì chứ ? Hai mươi tuổi rồi mà cũng bằng một đứa trẻ, tôi thật xấu hổ thay cô, nhanh, xong sớm về nhà sớm."
Trong lòng Chaeyoung vẫn còn sợ, nhớ lần trước phải tiêm là khi còn học đại học, vì bị cảm sốt nặng nên bị cha cô ép đi tiêm, khi đó cô đau đến rơi nước mắt, gào thét ầm ĩ.
Lisa thấy sự sợ hãi trên khuôn mặt cô cũng có chút mềm lòng, nhẹ nhàng nói: "Tiểu Rosé, không phải sợ, tôi giúp cô !"
Có lúc, Chaeyoung cảm thấy những lời Lisa nói đều làm cho người khác có cảm giác yên ổn trong lòng. Lúc nãy còn bị ép buộc nhưng lúc này anh đứng trước mặt cô với vẻ mặt đứng đắn, giọng nói nhẹ nhàng "Không phải sợ" cô có cảm giác lòng mình yên ổn, anh nói cái gì cũng là tốt.
Chaeyoung theo sau Lisa vào phòng tiêm thuốc, ban đầu Lisa định ở bên cạnh trông chừng cô nhưng khi nghe y tá nói phải tiêm ở mông, Lisa lúng túng sờ sờ mũi, đỏ mặt nhìn Chaeyoung nói: "Tôi ở bên ngoài chờ."
Y tá che miệng cười trộm, lúc Lisa ra khỏi phòng, cô ta còn hướng về phía Chaeyoung nháy mắt nói: "Bạn trai cô thật đẹp trai nha !"
Chaeyoung khóe miệng run rẩy, bọn họ nhìn qua rất giống người yêu sao ? Vì sao mọi người luôn nghĩ bọn họ là một cặp nhỉ ? Thực ra trong lòng Chaeyoung có chút nghi ngờ nhưng vậy nhưng cô cũng không quá để ý chuyện này, chẳng qua nghĩ có chút buồn cười. Bởi vì tuyệt vọng chuyện với Tần Mặc, cho nên dù người ngoài hiểu lầm đi chăng nữa cũng không giận dữ sao ?
Vừa nghĩ tới Tần Mặc, Chaeyoung lại nghĩ tới cách đây mấy tiếng, anh bình tĩnh, không chút sợ hãi, cô nhìn anh đứng dựa vào xe nhìn về phía cô với dáng vẻ lạnh lùng, làm như chuyện không hề liên quan đến mình, tâm tình Chaeyoung vừa mới tốt đẹp một chút lại giống như rơi xuống vực thẩm.
Y tá tưởng cô sợ đau, một mặt an ủi, mặt khác ép cô nằm trên giường, vén váy lên, kéo quần lót xuống, bôi qua một chút cồn rồi đưa mũi kim trực tiếp vào da cô.
Chaeyoung từ nhỏ đã được chiều chuộng, không phải làm bất kì việc nặng nhọc, giống như một công chúa nhỏ vậy nên da cô rất mềm mại, vô cùng sợ đau đớn nên khi kim tiêm vừa đưa vào cô đã giãy giụa, hét lên một tiếng. Mà không biết ma xui quỷ khiến thế nào cô lại kêu lên: "Lalisa..."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!