Chaeyoung nghe giọng nói vừa trầm vừa dịu dàng đó khiến cả cơ thể như được buông lỏng, suýt chút nữa đứng không vững.
Cảnh sát tiến tới trấn áp tên côn đồ lên xe thế nhưng hắn vẫn còn cố quay lại chửi mắng ầm ĩ hai người đang đứng đó.
Cả người Chaeyoung như phát run, cô càng cố chui sâu vào trong vòng tay ấm áp của Lisa.
Anh cũng vì thế mà đau lòng, càng dùng sức ôm chặt lấy cô.
"Tiểu Rosé..." Park Trí Văn nhìn bờ vai không ngừng run lên của Chaeyoung, nếu nói ông không đau lòng là giả, dù ngày thường ông đối xử với cô nghiêm khắc thế nào nhưng khi cô gặp chuyện thế này, ông làm sao có thể không lo lắng cho sự an toàn của cô "Tiểu Rosé... không sao... chúng ta về nhà thôi !"
Chaeyoung rời khỏi vòng ôm của Lisa, có chút lúng túng nhìn cha mình, vừa rồi cô kìm lòng không được, trước mặt mọi người mà ôm nhào lấy anh, lúc này nghe giọng nói của cha mình truyền tới, giống như kéo lý trí của cô trở lại, khiến cô ngượng ngùng như cô gái mới lớn.
Thật ra Park Trí Văn cũng không nghĩ nhiều như vậy, chỉ cảm thấy cứu được người là tốt rồi.
"Anh..."
Chaeyoung nhìn Lisa, đột nhiên nhớ tới câu cuối cùng anh nói vào lần trước đó, liền hỏi "Lần trước anh nói gặp lại sẽ nói cho tôi biết một bí mật, bây giờ có thể nói cho tôi biết chưa ?"
Lisa nhìn thoáng qua Park Trí Văn, cảm thấy nếu nói trước mặt mọi người cũng có chút không tiện nên anh định kéo Chaeyoung qua một bên nói chuyện.
Chaeyoung đang định bước theo anh thì Tần Mặc đã bước tới trước cười hỏi: "Tiểu Rosé... em cảm thấy trong người thế nào ? Hay là anh đưa em và chú Park đến bệnh viện trước rồi về nhà sau nhé ? Cổ của em có vết thương kìa."
Anh ta nói đến đó nhưng ánh mắt lại luôn hướng về phía Lisa, không hề nhìn thái độ Chaeyoung xem như thế nào.
Trực giác đàn ông cho Lisa biết người này hình như có bất mãn gì đó với mình, nhưng anh vốn là một người hờ hững với những người lạ nên cũng không quan tâm lắm.
Chỉ là khi nghe giọng nói thân mật của hắn với Chaeyoung, trong lòng anh có chút khó chịu.
"Thật xin lỗi, sẽ có người đến đón tôi và cha, không cần làm phiền đến anh."
Giọng nói của Chaeyoung lạnh lùng, không hề có cảm kích nào.
Tần Mặc chưa bao giờ bị cô đối xử với thái độ đó, trong lòng cũng có chút không thoải mái.
Nhưng do từ nhỏ được giáo dục tốt, anh biết ở đây vẫn còn có trưởng bối nên cũng không nói gì nữa, chỉ hướng ánh mắt về phía Park Trí Văn.
Một người ở trong quan trường nhiều năm như ông, hẳn biết cách nhìn mắt mà nói chuyện.
Bầu không khí không ổn, là bậc cha chú nên tất nhiên ông phải đứng ra nói vài câu hòa hoãn: "Tần Mặc, chú nghĩ vết thương trên cổ tiểu Rosé chắc phải tới bệnh viện, chú thì còn phải về nhà ngay xem ông nội của con bé như thế nào, nếu không con đưa chú về nhà trước đi, còn tiểu Rosé...."
Lisa thấy ánh mắt Park Trí Văn hướng về phía mình, liền hiểu ý nói: "Tôi sẽ đưa cô ấy đến bệnh viện kiểm tra một chút, lát nữa trở về đơn vị cũng thuận đường đưa cô ấy về nhà luôn."
Chaeyoung gật đầu, nói "Được" một tiếng rồi vội vàng đi theo Lisa.
Tần Mặc nhìn theo hướng hai người đi, không hiểu sao trong lòng có chút mất mát.
Anh suy nghĩ một hồi lại cảm thấy buồn cười chính mình, từ khi nào tâm tư của anh lại đặt trên người cô ấy, sao lại có thể nói 'mất mát' chứ ?
Nhưng dường như cô nhóc đó hận mình muốn chết.
Lisa lên xe, quay đầu nhìn Chaeyoung một cái, không ngoài dự đoán, anh thấy nước mắt đang lăn dài trên mặt cô, vậy mà cô chỉ biết cắn môi chịu đựng, không dám khóc thành tiếng.
Con gái khi khóc đều như vậy sao ? Lisa nắm chặt đấm tay, mấy phút sau mới thầm thở dài một tiếng buông ra rồi nói: "Ở đây không có ai đâu, nếu cô muốn khóc thì khóc đi, không cần tự mình chịu đựng."
Chaeyoung nghe thấy những lời này của anh, liền "Òa !" lên khóc nức nở thành tiếng, vừa khóc vừa tự mắng mình: "Tôi đúng là ngốc mà, sớm đã biết anh ấy thích người khác, vậy mà vẫn còn tự hạ mình đi giúp anh ấy tìm kiếm tin tức về người đó. Tôi trước giờ vẫn nghĩ làm vậy cũng đâu có sao, tôi thích anh ấy, đương nhiên mong anh ấy luôn vui vẻ. Tôi đúng là giống lời chị họ tôi nói mà, giống như những cô gái hay mộng tiểu thuyết.
Luôn tự an ủi mình một ngày nào đó anh ấy sẽ quay đầu lại.... kết quả thì sao, người ta chỉ xem tôi như khỉ đang diễn trò, tình cảm của tôi dành cho anh ấy không đáng giá như vậy sao ?"
Lisa nghe những lời này của cô cũng hiểu ra một chút, lông mày anh nhăn lại, đôi môi mím chặt, quả đấm vừa buông lại nắm chặt hơn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!