Đời này Chaeyoung không có ước mơ gì xa xôi, chỉ muốn cuộc sống trôi qua có chút tình cảm nhỏ bé mà thôi, xem một vài quyển sách, uống chút trà, tham gia văn nghệ Tiểu Thanh Niên, sau đó có thể tùy ý tìm một công việc, sau đó kết hôn, sau đó sinh con, sau nữa đó là từ từ già đi.
Thế nhưng tất cả ước mơ của cô đều bị đảo lộn tại đám cưới của chị họ.
Làm việc gì cũng có thể tùy tiện, nhưng sau này lập gia đình phải gả cho người giống như chồng của chị họ vậy, diện mạo dáng người song toàn, cũng biết cách khiến cho mình khỏi lạc hậu, dĩ nhiên không có gì ngoài những năm sống phóng đãng.
Dĩ nhiên, đàn ông mà, cũng không phải là thánh nhân, không phải ai cũng có thể trở thành Đường Tam Tạng, trừ khi chức năng X của anh ta có vấn đề. Ở trong lòng giải thích như vậy, một lúc sau Chaeyoung lại cảm thấy chồng của chị họ rất hoàn mĩ.
Sáng nay Chaeyoung đến sớm để làm phù dâu, chị họ Han Lang sa có cha là thủ trưởng quân khu, cha chồng là thiếu tướng ở bộ tham mưu, mẹ chồng là người mạnh mẽ, cứng rắn trong việc ngoại giao, gia thế như vậy khiến buổi hôn lễ này nhất định sẽ rất linh đình, cô cũng là do anh rể cầu xin, chị họ khóc lóc mới đồng ý đến như một người khách quý.
"Chaeyoung, con tớ đây một chút." âm thanh của Park Trí văn rất nghiêm túc.
Nhìn ba mình một chút, Chaeyoung tuy là không tình nguyện, nhưng vẫn nghe lời mà bước tới, đã chuẩn bị để nghe báo cáo chính trị, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười: "Ba..." Park Trí Văn rất hài lòng với biểu hiện hôm nay của cô, vẻ mặt lúc này cũng tương đối dịu dàng, nói chuyện giọng nói cũng không nghiêm nghị như lúc trước "Tối nay con cũng đừng có đi theo tham gia náo nhiệt, đợt lát nữa chúng ta ăn cơm tối xong phải trở về thành phố N, mọi người chúng ta cùng về."
"Ba, làm phù dâu, thì không thể nói trước được."
Trở về sau bữa tiệc ? Nói giỡn ! Cô làm phù dâu chính là muốn tham quan học hỏi một chút về động phòng trong truyền thuyết náo nhiệt như thế nào, cứ như vậy mà trở về, hôm nay mệt mỏi lâu như vậy lại vô ích... chuyện mua bán lỗ như vậy cô không làm.
"Nhiều phù dâu như vậy thiếu con thì làm sao ?"
Một ánh mắt sắc bén của Park Trí Văn liếc qua, chân Chaeyoung cũng mềm nhũn, "Con không cần nhìn xung quanh, ông nội con vừa nhìn thấy người bạn, lúc này hai mắt đang đẫm lệ nhớ lại ngày xưa, con không cần nghĩ đến cứu viện đâu."
Chaeyoung chính là không thích nhìn dáng vẻ đã tính toán trước của ba cô: "Ba, con cũng tốt nghiệp đại học rồi, ba có thể đừng để ý đến con như vậy...."
"Ta mặc kệ con, chân của bản thân con còn không đạp đến bầu trời ? Con cũng biết mình tốt nghiệp đại học rồi, cho con đi tìm việc, con cùng không đồng ý, con nói một ngày nào đó con sẽ thành công ? Cả ngày chỉ biết lông bông, đừng tưởng rằng bà nội và mẹ cưng chiều con, ta sẽ không dám trừng trị con ?!"
Chaeyoung bị Park Trí Văn giáo huấn một trận như vậy, cuối cùng không thể làm gì khác hơn là ảo não đi tìm ông nội của mình, hừ, ba trừng trị con, con không dám làm gì, nhưng có người dám !
Tìm một vòng lớn, cuối cùng cũng tìm thấy mọi người trong cả không gian rộng lớn của khách sạn. Chaeyoung đứng ngoài cửa hít sau một hơi, nhìn đúng vị trí của ông nội, đẩy cửa, nhắm mắt lại, liền theo hướng đó mà òa khóc: "Ông nội, con tìm ông rất lâu ! Con trai của ông đang hạn chế tự do của con !"
Lalisa vốn là đứng phía sau ba mẹ mình, nhìn thấy một người đang khóc nhào tới, theo quán tính nghề nghiệp lập tức tiến lên đỡ lấy người này, không ngờ cô gái kia cũng cứ thế ôm anh, ngã vào trong lòng của mình mà khóc, còn liên tiếp kêu lên: "Ông nội, con thật thê thảm !"
Lalisa chưa bao giờ cùng phụ nữ tiếp xúc thân mật như vậy, lúc này có phần hơi lúng túng, chẳng qua là bộ dạng của đối phương giống như kích động, lấm lem nước mắt nước mũi, đầu vẫn nằm trong lồng ngực của anh.
Nếu đối phương là đàn ông, chắc chắn Lalisa chỉ cần một chiêu là quật ngã, nhưng mà đối phương là phụ nữ, còn là một cô bé đang làm nũng, nếu mà một chiêu của anh không phải là sẽ bẻ gãy tay người này sao ?
"Khụ khụ... tiểu Rosé, xảy ra chuyện gì ?" Ông cụ Park ho nhẹ hai tiếng rồi hỏi.
Chaeyoung cảm giác hướng phát ra âm thanh không đúng, ngẩng đầu nhìn lên, thì thấy mặt Lalisa đỏ lên, Chaeyoung tức giận đẩy anh ra, tiện thể lầm bầm hai câu, "Mình đã tính rồi, vậy mà vẫn sai mục tiêu !"
Chaeyoung xoay người chuẩn xác dưa vào trong lòng bà nội: "Huhu... bà nội, hôm nay là hôn lễ của chị họ, con là em họ thì nên tham gia dự từ đầu đến cuối phải không ? Huống chi hôm nay con lại là phù dâu ! Nhưng mà ba không cho con ở lại dự bữa lễ mà muốn con trở về thành phố N cùng mọi người."
"Ba của con nói cho ta biết là sợ con gặp chuyện không may, hôm nay rất nhiều người, nhỡ xảy ra chuyện gì, bà nội phải biết làm sao ?"
"Ông nội..."
Chaeyoung thấy bà nội cũng không đồng ya với cách làn của Park Trí Văn, dứt khoát bỏ đi, ngược lại đem ánh mắt chờ đợi hướng về phía Park lão gia.
"Lão Park à, đây chính là cháu gái bảo bối sao ?"
Ông cụ La ở một bên nhìn thấy Chaeyoung đánh yêu như vậy cảm thấy thích vô cùng, con gái nên được nuông chiều, làn nũng là quyền lợi dành cho những cô gái, hơn nữa cháu chắt ở nhà họ La đều là con trai, ông cũng thường xuyên hâm mộ những gia đình khác có cháu gái quanh quẩn ở bên chân làm nũng, ỷ vào.
"Đúng là như vậy, đây là tiểu nha đầu của nhà chúng tôi, từ nhỏ có tên là tiểu Rosé. "
Trước đây ông cụ Park không thực hiện kế hoạch hóa gia đình, sinh nhiều con nên được gọi là 'Mẹ anh hùng', cho nên anh chị em ở nhà họ Park tổng cộng có mười người, lấy vợ gả chồng nên cũng có nhiều cháu. Mà trong nhà Chaeyoung là đứa nhỏ nhất, "Tiểu Rosé, đây là ông La, đây là chú La, thím Bạch, người này là anh Lisa.."
Từ nhỏ miệng lưỡi của Chaeyoung đã rất ngọt, lúc kêu một tiếng ông nội bà nội chú thím thì rất ngọt.
Nhưng mà tiếng "Anh" này từ đầu đến cuối cô không có nói ra, bây giờ đâu có giống như thời của ông nội đâu, đâu thể tùy tiện kéo một người ra liền gọi "Anh chị" được, bây giờ nghe thấy kiểu xưng hô này có chút mập mờ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!