Mục Dã nhìn bóng lưng thẳng tắp của cô, không hề có hối hận vì đã đứng ra tranh đoạt cô.
Những điều Dung Lạc nói thật ra có phần nhắc nhở cho hắn.
Vốn dĩ hắn không định ra mặt lần này. Bởi vì không lâu sau đó hắn phải đi thực hiện một nhiệm vụ rất nguy hiểm. Tuy tình báo đã rất đầy đủ nhưng không ngại biến cố bỗng nhiên xuất hiện. Hắn sợ mình có chuyện bất trắc, bạn đời hắn vừa giành được lại phải lần nữa chịu cảnh bị giành giật. Nhất là thái độ phản kháng của Dung Lạc khiến cho hắn càng thêm đắn đo. Mặc cho cô đã thể hiện việc bản thân muốn chọn hắn thì hai lần cô hỏi hắn Mục Dã đều không có trả lời.
Cho đến lúc Chiến Hạo đã sắp được người đến tay, hắn ở nơi xa nhìn thấy biểu tình quyết tuyệt của cô, nhất thời không kiềm lòng được mà bước ra.
Đến nổi vừa mới nói với cô chuyện kia, cũng là vì hắn muốn trân trọng quá trình hai người ở bên nhau, không hề là bị dục vọng nguyên thủy ảnh hưởng. Hắn muốn cho cô đầy đủ tôn trọng, để cô có thể yên tâm ở bên cạnh hắn.
Mà hắn làm một người chồng, nhất định sẽ vì cô mà bảo toàn bản thân hơn.
Chỉ mong nhiệm vụ kia không kéo dài quá lâu…
Dung Lạc nằm trên giường lớn, nơi từ hôm nay sẽ có thêm một người nằm, không hề biết anh chồng của mình sắp dấn thân vào nguy hiểm có khả năng mất mạng.
Có những thứ cho dù bạn phòng bạn tránh cỡ nào thì nó cũng sẽ xuất hiện.
Chỉ xem thử bạn có trải qua được thử thách của ông trời hay không thôi.
Rốt cuộc Dung Lạc vẫn không có nằm luôn trên giường đợi người ta về nấu cơm cho mình mà cảm thấy thời điểm nên chuẩn bị cơm trưa thì tự giác đứng lên đi xuống lầu.
Người đàn ông vẫn chưa có về.
Nhưng lúc Dung Lạc đang luây huây với những bước cuối cùng cho quá trình chuẩn bị bữa trưa thì nghe thấy tiếng mở cửa.
Sau đó là tiếng bước chân hữu lực khiến người vừa nghe đã thấy an tâm của người đàn ông.
Dung Lạc theo bản năng từ trong phòng bếp ló đầu ra, vừa lúc nhìn thấy Mục Dã tay xách một cái túi quân đội trông có vẻ khá nặng đi vào.
Mục Dã vừa bước vào nhà đã ngửi thấy mùi thức ăn, lập tức đoán được tình huống.
"Nấu xong rồi?"
Hắn khẽ đặt cái túi xuống đất, ở bên ngoài cửa bếp nhìn Dung Lạc hỏi.
"Ân, một chút nữa là hoàn thành rồi."
Dung Lạc bỗng chốc không quen được không khí có phần nặng mùi gia đình này, hai má hơi hơi nóng lên, vừa nhìn nồi canh trên bếp vừa nhỏ giọng nói.
"Tôi đi cất đồ."
Mục Dã nói xong thì xách cái túi đi lên lầu.
"Đúng rồi… Tôi không có quần áo…"
Dung Lạc muốn nói để hắn cho mình về nhà lấy đồ, dù sao cũng rất gần. Nhưng cô không rõ như vậy có được hay không nên nói giảm nói tránh đi. Cô nghĩ hắn nhất định sẽ hiểu.
"Thực ra em đều mang đến cả rồi."
Mục Dã hơi nhíu lông mày nhìn cô ẩn ý nói. truyện đam mỹ
Dung Lạc ngẩn ra một chút, sau đó nhanh chóng hiểu được lời hắn nói.
Khả năng cái đóng vật tư cô mang đến kia có cả đồ đạc của cô. Là người trong làng chuẩn bị cho cô đi.
Dung Lạc không biết nên để lộ biểu tình thế nào mới tốt nữa…
…
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!