Chương 6: Không ngờ lại là tận thế...

"Không phải lừa."

Cô vừa nói ra đã nghe người đàn ông đính chính lại. Đợi cô quay đầu qua nhìn hắn, hắn nói: "Tôi không rõ các cô có bao nhiêu phần tình nguyện đến đây, thế nhưng chúng tôi chưa từng ép các cô. Thời điểm đầu nghe nói tận mười năm thì bên các người mới đưa đến đây một người. Sau khi số lượng các người tăng lên, khoảng cách cũng được kéo lại, trở thành năm năm một lần."

Dung Lạc vốn đã đoán được, nhưng đến lúc nghe thấy vẫn là không nhịn được mà sững người.

"Vì cớ gì?"

Cô cảm thấy giọng mình có chút nhẹ đến mức khó nghe.

"Cô không biết?"

Vậy mà người đàn ông lại không trả lời, còn hỏi ngược, ánh mắt mang theo một tia kỳ dị nhìn cô. Có lẽ thời điểm nhìn thấy cô phản ứng gây gắt như vậy hắn đã phần nào ngờ ngợ được rồi. Nhưng tại sao?

Bọn họ cảm thấy phương pháp để người mạnh nhất có được người là một cách để bù đắp cho những người phụ nữ này. Đương nhiên là họ coi trọng sự tự nguyện của người phụ nữ dù ít hoặc nhiều. Không biết gì như cô hắn nghĩ có lẽ là lần đầu tiên xảy ra.

"Trước đó tôi bị ngã, đầu đập vào hòn đá nên mất trí nhớ. Sau đó họ chẳng nói với tôi gì nữa."

Dung Lạc đành dùng lý do mà cô đã dùng nhiều thời gian suy nghĩ trước khi hỏi ra. Cô cảm thấy nói như vậy là hợp lý nhất.

Mặc cho lòng bàn tay đổ mồ hôi thì Dung Lạc vẫn cố gắng ngồi im, giữ cho biểu tình không có hiện ra chút chột dạ nào trước ánh mắt săm soi của người đàn ông này.

"Có phải vì không biết nên cô mới có ý nghĩ cá chết rách lưới mà trốn đi?"

Lời này thật sự quá mức sắc bén, Dung Lạc dù cố lắm vẫn không thể giữ được nét mặt bình tĩnh nữa.

"Ai đặt vào tình huống của tôi cũng sẽ hành xử vậy thôi."

Dung Lạc bệt miệng nhỏ nói. Nghe ra rất có khí thế. Nhưng nó nhanh chóng bị đánh bẹp một nữa khi lời nói tiếp theo của người đàn ông vang lên.

"Đó là cô đều quên mất bên ngoài có bao nhiêu nguy hiểm. Cho dù cô có thể chạy thoát ra ngoài, cô cũng sẽ chết rất nhanh."

Lời này có phần quá mức làm lớn chuyện, Dung Lạc im lặng nhìn miệng cốc nước trước mặt, thật lâu không nói.

Người đàn ông có lẽ là nhận ra thái độ phản bác một cách âm thầm của cô, nhưng hắn lại không tỏ ra gây gắt, ngược lại chủ động nói tiếp. Chỉ một câu đã trực tiếp đánh cho cô nữa sống nữa chết.

"Gần trăm năm trước thôn các người vì sự sống mà cùng chút tôi giao dịch, sau khi chúng tôi phát hiện nơi này có người sống. Rằng chúng tôi bảo vệ bình yên cho các người, các người sẽ cố gắng đáp ứng nhu cầu nữ tính gần như đã trở nên tuyệt chủng sau khi trái đất thành công bước vào thời kỳ hậu tận thế."

Cạch.

"…"

"…"

Dung Lạc run tay vội vàng dựng cốc nước chẳng có bao nhiêu bị cô hất ngã, trong lòng lại nổi lên sóng to gió lớn.

Tận thế…

Dung Lạc dù có nghĩ nát óc cũng nào nghĩ được căn nguyên cho tất cả lại là tận thế.

Thế kỷ hai mươi mốt có không ít lời nói về trận đại tai nạn chưa từng diễn ra này, phim ảnh liên quan đến nó không hề ít. Thời điểm cô chưa chết, chưa xuyên không đến đây trên trái đất còn chỉ mới bùng nổ dịch covid – Một loại bệnh liên quan tới phổi, phàm là người già yếu có bệnh ẩn thì đều không thoát được. Nhưng không ai cho rằng nó đủ điều kiện để tạo nên hai chữ tận thế này.

Còn có hiện tại là hậu tận thế nữa… Rốt cuộc nơi cô xuyên không đến vẫn là trái đất… Chỉ khác…

"Tận thế là sao?"

Dung Lạc dừng lại suy nghĩ lung tung trong đầu, khẽ khàng liếm môi mà cẩn thận hỏi.

Biểu tình này của mình Dung Lạc biết là nó rất đáng ngờ. Nhưng không biết là do may mắn hay sao mà người đàn ông lại không có truy vấn, ngược lại trả lời cô.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!