Dung Lạc không có tâm tình nào để lý giải ánh mắt của hắn, đối với chuyện này cô mặt không biểu tình gật đầu cảm tạ. Người kia lúc này lại lộ ra một tia hứng thú khi nhìn thấy thái độ của Dung Lạc. Nhưng chỉ có nhiêu đó mà thôi.
"Vậy tôi về đây. Đúng rồi, tôi họ Trình tên Liên. Cô có thể gọi tôi là tiến sĩ Trình hay Trình Liên đều được."
Nên nói đều đã nói, chuyện nên bàn giao đều đã bàn giao, tên cũng để lại rồi, Trình Liên không đợi cô nói gì đã quay đầu dứt khoát đi ra cửa.
Tống Bằng từ đầu chí cuối đều ở bên cạnh hỗ trợ các kiểu lúc này mới lên tiếng: "Tuy nói là giữ bí mật nhưng những chuyện này đều phải báo cáo lên cao tầng của căn cứ. Ít nhất hiện tại Mục Dã chưa tỉnh nên không thể biết được quá trình hắn làm sao để trở về nhưng mà tình huống khi phát hiện hắn đều phải tường trình lại."
Hắn nghiêm nghị nhìn Dung Lạc.
"Tôi biết. Nếu họ hỏi thì anh cứ nói tôi phát hiện anh ấy trôi vào bờ vào lúc hoàng hôn gần tắt. Bên cạnh anh ấy không có cái gì, giống như vẫn luôn trôi nổi như vậy cho đến lúc bị tắp vào nơi này."
Dung Lạc gật đầu, nhưng chỉ nói đúng sự thật cô nhìn thấy cho Tống Bằng. Phát hiện ánh mắt ngờ vực của hắn thì cô nói thêm: "Anh đã thấy tình huống lúc đó rồi. Nếu có thứ gì khác thì tôi cũng không giấu được. Tuy không biết làm sao anh ấy trở về trong tình trạng bất tỉnh nhân sự nhưng anh ấy chính là như vậy xuất hiện trên biển. Chuyện khác đợi anh ấy tỉnh lại các người hỏi đều không muộn."
Tống Bằng tuy có trực giác Dung Lạc còn chưa có nói hết nhưng hắn không thể không công nhận cô không hề nói sai. Ít nhất không sai so với những gì hắn biết. Mục Dã đúng thật là giống như tự nhiên trôi dạt vào, bởi vì theo kết quả kiểm tra thì hắn đã bất tỉnh rất lâu.
"Có gì cần giúp đỡ thì đến bên cạnh ban công kêu một tiếng là được."
Cuối cùng hắn không có nói gì thêm nữa, để lại một câu rồi rời đi.
Dung Lạc tiễn hắn xuống lâu, đóng cửa rồi quay trở lại phòng ngủ.
Lúc này bên ngoài trời đã tối mịt. Dung Lạc rõ ràng cảm thấy đói, bụng còn có chút ẩn ẩn đau nhưng cô lại không hề muốn ăn cũng như động động thân, chẳng muốn để người đàn ông rời khỏi tầm mắt của mình. Dù cô biết đây một phần là do tác động của tâm lý nhưng cô lại dung túng cho ý nghĩ không muốn ở lúc này rời xa người đàn ông kia. Cô mon men đến bên giường, ngồi xuống bên cạnh hắn bắt đầu thẩn thờ.
Cho đến khi bụng càng kháng nghị nhiều hơn, Dung Lạc mới miễn cưỡng đúng dậy. Trước khi rời khỏi phòng cô còn không quên nhìn người đàn ông một cái rồi mới đi.
Nhìn thức ăn buổi trưa ăn không hết vì không có khẩu vị, Dung Lạc cảm thấy may mắn vì bản thân không có thói quen đổ đồ thừa đi. Nhưng cô không có để nguyên vậy mà tiếp tục dùng. Ngược lại, cô đem cơm còn dư thả thêm chút nước rồi bắt lên bếp nấu mười lăm phút làm thành cháo. Trứng chiên buổi trưa thì cô cắt sợi thả vào cháo cùng một đĩa đậu hà lan xào cũng được xử lý tương tự. Cứ như vậy cô đã có được một nồi cháo thập cẩm rồi.
Vì cháo đã có màu xanh nên cô không cho thêm hành lá, thứ cô khá là không thích ăn.
Cô không có ở dưới bếp mà múc một tô mang lên lầu, ở bên cạnh giường vừa nhìn người đàn ông vừa ăn. Ấy vậy mà lại có thể giải quyết được cả tô cháo trong khi cô đã nghĩ bản thân sẽ không có khẩu vị gì. Cháo nóng khiến cái bụng đang âm ỉ đau của cô tốt lên thấy rõ.
Dung Lạc lại qua loa tắm một chút rồi cẩn thận nằm ở bên cạnh người đàn ông. Mơ mơ màng màng cô lại ngủ lúc nào không biết.
Lúc cô giật mình tỉnh lại đồng hồ đã điểm mười hai giờ đêm.
Có thể thật sự giống như Trình Liên đã nói, thể chất của Mục Dã rất tốt nên đêm đó hắn không hề bị sốt. Chỉ là không tỉnh lại thôi. Cũng không biết có phải là do não hắn chưa tiếp thu thông tin từ thân thể cho nên mới vậy hay không.
Dung Lạc dù rất mong nhìn thấy hắn tỉnh lại vẫn phải im lặng chờ đợi. Thế nhưng chỉ cần cảm nhận thấy hơi thở của hắn dần dần mạnh hơn là tâm cô đã có thể từ từ đặt xuống được rồi.
"Anh phải sớm tỉnh lại đó… Tỉnh rồi mới hồi phục tốt hơn…"
Dung Lạc ở bên cạnh nhìn hắn vô thức thủ thỉ vài câu không cần hồi đáp.
Kết quả của việc thả lòng tâm tình là Dung Lạc lại thiếp đi. Lần này cô trực tiếp ngủ đến khi mặt trời chiếu đến lưng mới tỉnh. Mà nguyên nhân cô tỉnh lại là do tiếng gõ cửa dưới lầu quấy tỉnh.
Cô biết nhất định là Trình Liên đến rồi nên chẳng kịp chỉnh chu gì đã vội chạy xuống lầu mở cửa cho hắn.
Thật sự là Trình Liên.
"Sắc mặt cô có vẻ tốt hơn hôm qua rồi."
Trình Liên nhìn bộ dạng có chút chật vật, tóc tai rối bù nhưng trạng thái tinh thần no đủ của Dung Lạc thì thản nhiên bình phẩm.
"Đêm qua anh ấy không có phát sốt."
Dung Lạc không để ý lắm mà ngược lại nói.
"Tôi biết."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!