Dung Lạc hít một hơi thật sâu, cố gắng bình ổn lại tâm tình mà bình tĩnh nói với hắn: "Tôi chỉ đưa đồ đến đây thôi, không cần vào đâu. Tôi về đây."
Nói rồi Dung Lạc không có đợi người đàn ông nói gì đã quay đi, hướng đến đường cũ để trở về.
Không biết có phải ảo giác hay không mà Dung Lạc cảm thấy bản thân di chuyển đặc biệt chậm chạp, dù rõ ràng cô đang chạy…
Người đàn ông phía sau không hề đuổi theo cô, nhưng ánh mắt của hắn lại chưa từng rời khỏi người cô. Những ánh mắt tựa như ảo ảnh xung quanh như kết thành cái mạng nhện khóa cả người cô lại, khiến cô cảm thấy khó chịu vô cùng.
Dung Lạc vốn dĩ còn chưa có hiểu rõ vấn đề, cô cho rằng cô nên cảm thấy may mắn vì hắn đã không có đuổi theo. Cho đến thời điểm từ những đám cỏ lau xung quanh lao ra vài người đàn ông mặc quân phục chắn lấy con đường trước mặt cô thì Dung Lạc mới hiểu. Cô hiểu tại sao người kia không đuổi theo. Nhưng cô không hiểu tại sao bọn họ lại làm vậy.
Bọn họ muốn giữ cô lại!
Suy nghĩ này hiện lên mồn một trong đầu Dung Lạc rồi nhanh chóng chiếm giữ toàn bộ con người cô.
Dung Lạc ngẫm nhanh trong đầu những khả năng có thể xảy ra khi cô cứng đối cứng với gần mười người đàn ông cao lớn xung quanh mà có thể thành công chạy thoát được. Đầu óc nhạy bén được hình thành từ trong hoàn cảnh không phải quá tốt đẹp khiến cho cô nhanh chóng đưa ra kết quả cho những ý tưởng kia.
Sau đó cô ngừng lại.
"Các người đây là có ý gì?"
Dung Lạc chậm rãi quay đầu nhìn người đàn ông vẫn luôn đứng ở vị trí đó, bình tĩnh hỏi. Đam Mỹ Trọng Sinh
Hiện tại cô không biết mục đích của những người này, trước hiểu rõ rồi lại làm ra hành động tương ứng vẫn là điều đúng đắn nhất lúc này.
Dưới góc nhìn của cô, người đàn ông này cho cô cảm giác nguy hiểm nhất, mà có vẻ có tiếng nói nhất nên cô mới hướng về phía anh. Còn một điều nữa, ánh mắt của hắn không có khiến cô khó chịu như những người xung quanh. Những người kia nhìn cô tựa như cô chính là đồ ăn trong chén của họ vậy. Đương nhiên cô sẽ không ngây thơ đến mức cho rằng cái từ "đồ ăn" này nó bình thường đâu.
"Người trong làng không nói cho cô biết mục đích thật sự của chuyến đi này?"
Người đàn ông vẫn một bộ biểu tình không cảm xúc gì nhìn cô hỏi.
"Mục đích là gì?"
Dung Lạc bên ngoài điềm tĩnh nhìn hắn, bên trong lại âm thầm tính toán.
Chỉ là biểu hiện của cô có vẻ đã kích thích những người xung quanh, khiến cho ánh mắt họ nhìn cô càng thêm nóng rực, lại càng nhiều hơn cảm giác hứng thú muốn chinh phục. Dung Lạc không tiếng động đánh cái rùng mình, ngoài mặt lại im lặng đợi người đàn ông kia trả lời.
"Thứ cô mang đến và để lại không chỉ có những thứ này."
Người đàn ông thuận theo cô, vừa nói vừa nhìn những vật tư cô đưa đến, sau đó ngẩng đầu lên nhìn cô. Dung Lạc nhạy bén bắt lấy một tia sáng kỳ lạ trong đáy mắt đen thăm thẳm kia, nó khiến cho cô run lên. Đến lúc Dung Lạc nghe mấy chữ "còn cả cô nữa" từ miệng hắn, não cô nháy mắt như bị tê liệt.
Còn cả cô nữa… Cả cô nữa… Nên họ mới không cho cô đi. Mà có lẽ, cô mới là món đồ quan trọng nhất mà thôn làng dâng lên cho đám người này.
Đây rốt cuộc là đâu?
Tại sao lại có chuyện quá mức như này?
Vì cớ gì những người được xem là bảo vệ của nhân dân, lúc này lại chẳng khác gì phường đạo tặc thổ phỉ chuyên đi ép thuế cướp đoạt dân lành… Mà không, họ không cướp. Là người ta tự dâng cô lên cho họ mà. Là cô chẳng biết gì tự chui đầu vào lưới… Hiện tại cô cảm thấy bản thân đã hiểu được nguyên nhân tại sao "Dung Lạc" lại tự tử. Là vì tránh né điều này đi. Dung Lạc hiện tại nhớ lại biểu tình của những già làng kia khi thấy cô không chút phản kháng nào mà nhận lấy việc này, cô đã rõ rồi.
Có chăng là trước đây "Dung Lạc" đã từng phản kháng, bây giờ lại thuận theo nên họ mới thấy kỳ lạ.
Họ không nói gì có phải là không muốn kích thích cô hay không? Hay họ đã biết cô vốn chẳng phải Dung Lạc kia…
Mà họ chỉ cần một người đến làm chuyện này mà thôi… Cô lại còn chính là Dung Lạc mà họ biết… Thân thể này cũng không phải của cô, cô không có quyền từ chối đi.
Dung Lạc không biết hiện tại bản thân nên cảm thấy thế nào mới đúng. Nói không hận thì là nói dối. Nhưng nói hận thì quá mức. Cô không hiểu được lập trường của thôn làng, càng không biết chuyện này đã diễn ra bao lâu. Ít nhất cô biết họ không phải là nhầm vào cô.
Hiện tại cô nên làm gì đây…
"Nếu tôi không muốn ở lại?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!