Mục Dã ở phía trước nhạy bén phát giác không khí xung quanh họ đang khó hiểu mà chùng xuống theo sự im lặng của cô gái nhỏ, hắn lập tức hiểu có lẽ cô lại đang nhớ đến chuyện nhiệm vụ của hắn.
Hắn nhẹ siết bàn tay cô gái nhỏ, im lặng trấn an cô thôi chứ không nói gì cả. Cho dù có nói thì cũng không thể thay đổi được hiện thực, không cần tiếp tục khiến cô để tâm đến chuyện này nhiều hơn, để rồi khó chịu trong lòng.
Cứ vậy, hai người chậm rãi ở trong ánh sáng mờ ảo của thời khắc giao ngày, một đường trở về.
"Em đi tắm trước đi."
Mục Dã đưa cô vào nhà nhưng bản thân lại không vào mà đứng ở cửa nhìn cô nói.
Dung Lạc biết hắn muốn đi lấy đồ ăn nên không có hỏi, chỉ gật đầu rồi nhìn hắn đóng cửa lại rời đi.
Có điều cô không có đi tắm như lời hắn nói mà trước cởi áo khoác quân phục trên người rồi đi vào nhà bếp.
Cô trước là vo gạo nấu cơm. Sau đó từ trong tủ lạnh lấy ra một quả trứng, một nắm đậu hà lan chưa bóc vỏ và một quả cà chua. Cô dự định làm cơm hấp, thêm một tô canh cá nữa là vừa đẹp.
Lúc Mục Dã trở về thì cô đang vớt cơm đã được nấu sơ qua vào nồi đất, ở phía trên rãi đậu hà lan màu xanh và cà chua màu đỏ.
"Sao không đợi tôi về nấu cho em?"
Mục Dã vừa đặt hộp đồ ăn quân dụng lên kệ bếp vừa hỏi. Đặng hắn nhìn thấy con cá vừa được rã đông vẫn còn chưa kịp xử lý nằm trong thau nước. Chưa biết cô định làm gì nhưng hắn vẫn động thủ giúp cô làm sạch nó.
"Ăn cơm trước lại đi tắm rửa nghỉ ngơi sẽ tốt hơn."
Đương nhiên là cô hiểu ý của Mục Dã, nhưng mà cô không muốn để cho hắn phục vụ mình. Cô cũng có chân có tay mà.
"Cá này em tính làm gì?"
Hắn nhanh nhẹn làm sạch bụng cá vừa đánh vảy vừa hỏi.
"Lóc xương, phile, nấu canh cá."
Dung Lạc thản nhiên đáp.
Tới lúc cô quay lại thì đã nhìn thấy một màn đao pháp tuyệt đỉnh như trong phim khiến cô ngây dại ngay tại chỗ.
"Xong rồi."
Mục Dã hài lòng nhìn từng thớ cá lát được cắt đến mỏng như lá lúa của mình mà tuyên bố.
Dung Lạc theo bản năng nuốt nước miếng cái ực vừa ngốc nghếch gật gật đầu. Đặng cô thấy hắn tính đi rửa tay thì vội nói: "Giúp tôi chặt đôi đầu cá. Còn có chặt xương cá ra từng khúc."
Phập! Phập! Phập!…
Ngay lập tức đã có hai mảnh đầu cá nhìn chẳng ra chút chênh lệch nào nằm ngay ngắn trên thớt, đôi mắt long lanh nhìn Dung Lạc tựa như thúc giục cô mau đến chế biến nó đi. Bên cạnh là những miếng xương vẫn còn dính thịt cá được chặt đến đều đặn cùng những lát cá phile mỏng manh. Tất cả đã sẵn sàng cho một nồi canh cá đẹp mắt.
Dung Lạc chỉ dừng một chút rồi nhanh chóng bắt tay vào nấu canh cá cùng với sự tán thưởng giành cho người đàn ông được cô giấu ở trong lòng. Tuy vậy thì Mục Dã vẫn bắt được ý nghĩ của cô mà vừa lòng né qua một bên cho cô có nhiều hơn không gian để hoạt động.
Cô trước là làm nóng dầu, bỏ đầu và xương cá vào chiên vàng sau đó đổ ngập nước, nêm gia vị vừa ăn rồi đậy nắp lại. Bắt đầu nấu cho đến khi nước có màu trắng sữa mới thả những lát cá phile tuyệt đẹp vào, đợi nó ngã về màu trắng đục là có thể tắt bếp được rồi. Dù không ăn hành nhưng cô vẫn thả vào một chút cho màu sắc nó đẹp mắt hơn. Lúc này cơm hấp cũng đã đến độ, Dung Lạc đập một quả trứng gà lên trên, đậy nắp rồi cũng tắt bếp.
Thế là xong thức ăn dành cho bữa tối.
"Anh có muốn ăn chút cơm không?"
Dung Lạc thấy hộp cơm chỉ toàn thịt là thịt của Mục Dã, không nhịn được mà lên tiếng mời hắn. So với buổi trưa thì buổi tối món hắn ăn giống như là thịt hấp bột vậy. Cô nghĩ ăn với cơm sẽ ổn hơn là chỉ ăn như thế. Mà một nồi cơm của cô, một mình cô nhất định ăn không hết. Cô có ý định để một chút mai ăn sáng nên mới làm nhiều, hiện tại cho hắn ăn cùng lại vừa đẹp.
"Ừm."
Mục Dã không có từ chối, đặng giúp cô bưng thức ăn ra ngoài.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!