Không khí gian phòng lại rơi vào ngột ngạt.
Cặp mắt đen của Bạch Ngôn Hạo tự như dao nhọn đâm vào tim Thẩm Ngải Yến, rất đau, rất khó chịu.
"Thẩm Ngải Yến, em gọi tôi đến đây nói nhảm nhiều như vậy thật ra chỉ muốn thỏa mãn em, em thật muốn hành tôi?"
Thẩm Ngải Yến nhìn Bạch Ngôn Hạo, ngoài cười nhưng trong lòng lại lạnh băng:
"Anh vẫn như vậy, vẫn không thay đổi chút nào?"
"Vậy em thì thế nào, em vẫn là cái người không tim không phổi như vậy."
Thẩm Ngải Yến nghe nói chẳng những không giận, lại còn mang theo chút ý cười nói:
"Không có tim có phổi còn đỡ hơn người có tim phổi nhưng đã hỏng hết rồi."
Bạch Ngôn Hạo hít vào một hơi,
"Thẩm tổng, tôi mời em một bữa cơm, xem như đền bù chuyện không hợp tác với công ty của em, chuyện này em đừng để trong lòng, phụ nữ suy nghĩ nhiều, sẽ mau già."
Một lời này coi như đập tan hy vọng hợp tác của Thẩm Ngải Yến đối với Bạch Ngôn Hạo, cô có chút chua xót trong lòng, mười năm rồi gặp lại, có bao nhiêu chuyện muốn nói, bao nhiêu việc muốn giải thích cho rõ ràng, nhưng lời đến miệng lại ứ nghẹn không sao thốt ra được.
Thẩm Ngải Yến nén khó chịu, gật đầu cười chua chát,
"Được, tôi cũng không khách sáo với bữa cơm này. Anh yên tâm, chuyện hợp đồng tôi cũng không để trong lòng."
Đến nhà hàng, hai người ngồi vào bàn ăn thì nhân viên phục vụ đi tới, Bạch Ngôn Hạo cầm thực đơn đưa cho Thẩm Ngải Yến,
"Em muốn ăn gì cứ gọi, không cần khách sáo."
"Gọi vài món đơn giản gia đình là được rồi."
Thẩm Ngải Yến nói.
Không cần phải vậy. Bạch Ngôn Hạo rất rộng lượng,
"Muốn ăn món ăn gia đình thì cần gì phải đến đây, đồ ăn em nấu có thể dở hơn họ sao, vẫn cứ gọi những món bình thường mà em hay ăn ấy."
Thế là Thẩm Ngải Yên không chút do dự gọi liên hoàn một bàn đầy ắp thức ăn, rồi lại nhìn phản ứng của Bạch Ngôn Hạo, cười nói:
"Chỉ huy Bạch, anh thật là không hối hận về chuyện hợp tác sao?"
Tuyệt đối không.
Bạch Ngôn Hạo thẳng thắn mở miệng.
"Mau ăn đi, tôi còn phải về."
Hai người vậy là mạnh ai nấy ăn.
Thanh toán tiền cho nhà hàng xong xuôi, Bạch Ngôn Hạo nhìn Thẩm Ngải Yến, cô bây giờ thật sự khác trước rất nhiều, cũng không biết là những năm tháng không có anh bên cạnh cô đã sống như thế nào?
Rời khỏi nhà hàng, anh nói:
"Tôi phải về nhà, em cũng về đi, sau này ít qua lại vẫn hơn."
Trong lòng Thẩm Ngải Yến chợt căng thẳng,
"Anh không muốn mời tôi đến nhà ngồi một chút sao?" Dáng vẻ của Thẩm Ngải Yến lúc này tươi cười nhưng không nhìn rõ trong trời tối,
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!