Chương 39: An Toàn Trở Về

Sa mạc ban đêm chỗ đôi vợ chồng sắp cưới là Bạch Ngôn Hạo và Thẩm Ngải Yến yên bình bao nhiêu thì bên quân doanh lại xôn xao lo lắng bấy nhiêu.

Cả đám người Viên Cảnh Chí nhao nhao lên vì sự biến mất của Bạch Ngôn Hạo và Thẩm Ngải Yến.

Bán đầu đã nói rằng sẽ hẹn nhau buổi chiều tụ họp ngay cứ điểm, nhưng hiện tại đã là buổi tôi, nhưng hai người Bạch Ngôn Hạo và Thẩm Ngải Yến lại không thấy tăm hơi.

Viên Cảnh Chí và Tiểu Đào vô cùng lo lắng cho Thẩm Ngải Yến.

Cả hai cùng đến ban chỉ huy nơi quân doanh để thông báo.

Sau khi được thông báo, binh sĩ dưới trướng của Bạch Ngôn Hạo lại tỏ ra như không có chuyện gì, chỉ nói với Viên Cảnh Chí,

"Phó tổng Viên không cần lo đâu, Bạch chỉ huy anh ấy nằm lòng vùng này, không khéo anh ấy mang bà xã của mình cắm trại đêm rồi đi."

Một viên sĩ quan cũng lên tiếng,

"Đúng vậy, Ngôn Hạo cậu ấy rất quen thuộc vùng sa mạc này, nên hai cô cậu cũng không cần lo đâu.".

Viên Cảnh Chí nghe xong chỉ trầm mặc, nhưng Tiểu Đào lại nhìn sĩ quan kia nói:

"Nhưng mà sếp của tôi nếu cắm trại như các anh nói, cô ấy sẽ thông báo cho chúng tôi, chứ không để chúng tôi lo lắng như vậy."

"Vậy thì cô cậu muốn thế nào, hiện tại vùng này không ai quen thuộc hơn Bạch Ngôn Hạo, nếu cậu ấy không muốn ai tìm được, vậy thì đành chịu, hơn nữa, cô nghĩ cậu ta sẽ để bà xã cậu ta ủy khuất nửa điểm sao?"

Sĩ quan kia dần trở nên nghiêm giọng,

"Chúng tôi sẽ có cách liên lạc với Bạch Ngôn Hạo, hiện sắp đến giờ giới nghiêm trong quân doanh rồi, hai người mau về lều nghỉ dành cho khách tham quan như cậu ấy sắp xếp trước đi."

Nói rồi ông ta bỏ đi để tập hợp binh sĩ, lắc đầu ngao ngán,

"Hầy, họ Bạch kia, đưa khách đến đây rồi lại vứt bọn họ cho tôi quản, cậu thật là tên khốn mà."

Hai người Viên Cảnh Chí và Tiểu Đào đành trở về lều trước.

Bên trong lều lớn, Lạc Quân và Mạc Văn Kiên cùng mấy người khác nữa đang bàn luận sôi nổi về chuyến đi hôm nay.

Xem ra họ cũng chẳng thật lòng quan tâm đến chuyện Bạch Ngôn Hạo và Thẩm Ngải Yến mất tích.

Lạc Quân Quân lại giả bộ quan tâm hỏi han Tiểu Đào.

"Tiểu Đào à, bọn họ không cho người tìm Thẩm tổng sao? Như vậy, sẽ rất nguy hiểm đó."

Mạc Văn Kiên đang ở gần đó, nghe thấy Lạc Quân Quân hỏi vậy, thì cười lạnh trong lòng,

"Đúng là rất biết giả bộ." Hắn ta nhìn vẻ lo lắng của hai người Viên Cảnh Chí và Tiểu Đào, trên mặt lộ ra chút đắc ý,

"Tìm sao, e là bây giờ hai người kia lành ít dữ nhiều rồi đi, sa mạc ban đêm lạnh như cắt thịt. Hơn nữa không có la bàn, muốn tìm được đường về chính là chuyện không thể nào."

Mà lại chuyện này chỉ có thể được xem là một sự cố mà thôi, muốn truy ra hắn, còn lâu mới được.

Hắn yên tâm ngả người xuống chỗ ngủ của mình, chẳng màng đến sự lo lắng của cả hai người kia.

Viên Cảnh Chí nhìn Tiểu Đào, anh an ủi,

"Không sao đâu, em đừng lo, anh tin Bạch chỉ huy sẽ bảo vệ tốt Boss nhà chúng ta."

Tiểu Đào không nghĩ Viên Cảnh Chí lại nói chuyện an ủi mình, cô nàng hai mắt ngập nước,

"Em lo lắm, Thẩm tổng chưa bao giờ như vậy hết á."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!