...
Sau khi được bàn giao lại công việc, Bạch Ngôn Hạo quả nhiên ngăn chặn được Mạc Văn Kiên không dính dáng đến Ngải Yến nhà anh, mấy ngày này anh cũng thường đến công ty Thẩm Ngải Yến bởi vì hạng mục sản xuất đang đi vào bước tiến hành.
Buổi trưa, Thẩm Ngải Yến cùng Bạch Ngôn Hạo ăn trưa tại phòng làm việc của cô.
Còn đang ăn cơm thì Viên Cảnh Chí lúc này gõ cửa,
"Thẩm tổng cô xong chưa, có văn kiện cần cô ký gấp."
Anh vào đi.
Thẩm Ngải Yến nói, cũng không ngước mắt nhìn chỉ chuyên tâm ăn cơm.
Mà Bạch Ngôn Hạo lúc này cũng đang ngồi cạnh lột tôm cho cô.
Cửa vừa mở ra, Viên Cảnh Chí hơi ngạc nhiên, không nghĩ đường đường là chỉ huy không quân, lại có thể ngồi đây lột tôm cho bạn gái.
Từ dạo hôn lễ lần trước không thành, Viên Cảnh Chí và Thẩm Ngải Yến vẫn tỏ ra bình thường, cả hai người đều vẫn xem như bạn.
Chỉ có điều Viên Cảnh Chí đối với Thẩm Ngải Yến là tình yêu nhiều hơn tình bạn, hơn nữa ngay lúc này nhìn thấy tình cảnh này quả thật không biết nên làm thế nào.
Anh đi tới đưa tài liệu cho Thẩm Ngải Yến, tiện tay lấy luôn cây bút trên bàn đưa tới, Thẩm Ngải Yến cũng không do dự liền kí tên của cô lên.
Bạch Ngôn Hạo nhìn hành động của cô, chỉ khẽ nhíu mày một cái không dễ thấy, sau đó ngồi bên cạnh không lên tiếng, anh không muốn Thẩm Ngải Yến khó xử.
Viên Cảnh Chí nhìn hai phần cơm trên bàn, buột miệng hỏi:
"Thẩm tổng, chẳng phải cô thường nấu ăn rất ngon sao, hiện tại lại ăn cơm hộp?"
Cả Thẩm Ngải Yến và Bạch Ngôn Hạo đều không hẹn mà nhìn Viên Cảnh Chí, Thẩm Ngải Yến lên tiếng trước,
"Chuyện đó hả, công việc nhiều, không có thời gian, nên Ngôn Hạo mua cơm đến cho tôi."
Ồ. Viên Cảnh Chí cười cười,
"Anh Bạch cũng có lòng quá. Nhưng mà trước đây, vẫn thấy Thẩm tổng nấu cơm mang tới cho anh, ngược lại hôm nay anh lại mua cơm tới, thật hiếm."
Bạch Ngôn Hạo trầm mặc chốc lát, đột nhiên nói:
"Buổi tối tôi vẫn nấu cho Ngải Yến ăn. Sao vậy, Viên phó tổng ngay cả chuyện cơm nước của chúng tôi cũng muốn quản?"
Anh nói rất thật tình, chẳng có chút nể nang, có điều câu nói vừa rồi của Bạch Ngôn Hạo lại làm cho Thẩm Ngải Yến rơi vào mê mang.
Ngôn Hạo có nấu cơm tối cho cô sao?
Hình như là chưa bao giờ! Cô khẳng định trong lòng, chẳng lẽ anh nói vậy để chọc tức Viên Cảnh Chí?
Lúc này lại nghe Bạch Ngôn Hạo nói:
"Tôi có công việc của mình, Ngải Yến có việc của cô ấy, nếu cô ấy nấu cơm cho tôi, thì tôi cũng có thể xuống bếp nấu cho cô ấy ăn, vì chúng tôi quan tâm đối phương, chẳng lẽ Viên Phó tổng không cho người yêu và được yêu quan tâm nhau sao? Anh là quan tòa à?"
Viên Cảnh Chí không nghĩ Bạch Ngôn Hạo lại phản ứng gay gắt như vậy, quả là câu hỏi lúc nãy anh có phần châm chọc khích tướng, từ sâu trong tâm anh cũng muốn Bạch Ngôn Hạo mất điểm trước Thẩm Ngải Yến, nhưng lúc này bị đối chọi đến thương thế không hẹn mà đầy mình, cuối cùng chỉ có thể chọn lựa tạm thơi rút lui.
"Thẩm tổng, cô ăn tự nhiên tôi không quấy rầy."
Sau đó Viên Cảnh Chí rời đi.
Bạch Ngôn Hạo cười lạnh trong lòng,
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!