Editor: Ha Ni Kên
Sở dĩ Quan Quân Hầu đón cữu huynh về phủ của mình là vì thê tử quá cố hiện về báo mộng rằng trong phủ Thượng Thư có một con hổ lông trắng nuốt chửng huynh trưởng của nàng.
Thế nhân luôn tin tưởng tuyệt đối vào những điềm báo trong mơ, lại còn rất thích tìm cách đối chiếu những gì được nhắc đến trong giấc mơ với thực tế.
Tin đồn sốt dẻo này nhanh chóng truyền đi như lửa cháy, đám dân chúng bình thường cùng lắm cũng chỉ thích nghe ngóng hóng hớt cho vui thôi, nhưng chúng nữ quyến nhà quan viên huân quý lại sôi nổi thảo luận tin tức này.
"Ta cũng đồng ý với mấy người, mấy thứ trong giấc mơ ấy đúng là muốn ám chỉ người thật việc thật. Con hổ trắng nuốt chửng Kiều công tử như thế, nhất định muốn mách rằng có một kẻ muốn hại Kiều công tử. Thế nên phu nhân Quan Quân Hầu mới lo lắng không yên cho huynh trưởng, mà hiện về báo mộng."
"Không thể thế được, Kiều công tử ở tại nhà ngoại, sao lại có người hại được?"
"Thế cũng chẳng lạ, nhà cao cửa rộng chuyện gì chẳng có, chính ở tại nhà mình còn chưa chắc là không có ai dám hại mình nữa là. Không phải người ta chả bảo con hổ trắng kia ở trong phủ Thượng Thư à, tức là người hại Kiều công tử cũng chỉ ở trong phủ Thượng Thư mà thôi."
"Chẳng trách Quan Quân Hầu lại đến đón Kiều công tử ngay giữa đêm khuya. Mấy người nghĩ con hổ trắng đấy là chỉ ai?"
Từng người rảnh rỗi không có việc gì làm lần lượt suy nghĩ nghiêm túc.
Khi nghĩ về một phủ nào đấy, tất nhiên ai ai cũng sẽ bắt đầu từ chủ tử trong phủ.
Một phụ nhân mặt tròn như vừa vỡ lẽ: Ta biết rồi!
Những ánh mắt tò mò càng khiến bà cường điệu hơn:
"Chính là cái Đại thái thái Mao thị ở trong phủ Thượng Thư chứ ai! Con hổ lông trắng, các người nghĩ mà xem?"
Phải nha.
Mọi người bừng tỉnh.
"Phải rồi, Mao thị kia cầm tinh con hổ mà!" Theo dòng suy nghĩ, một phụ nhân khác nói.
Đang lúc mọi người bàn tán sôi nổi, một vị phụ nhân khác phán thêm một câu xanh rờn:
"Không biết mọi người biết không chứ, nhà ngoại của Mao thị là họ Bạch đấy!"
"Thế này thì không sai vào đâu được, con hổ lông trắng kia nhất định là Mao thị rồi, không thể nghi ngờ được nữa. Nhưng bà ta hại Kiều công tử để làm gì chứ?"
"Ai mà biết được? Có lẽ là ngại Kiều công tử phiền phức, không muốn phí công nuôi à? Dù sao cũng chỉ là cữu mẫu, cách cả một tầng quan hệ rồi."
Lời đồn đãi này truyền đến tai Thiệu Minh Uyên khi chàng đang ngồi thưởng trà dưới giàn nho.
Sững người một hồi lâu, chàng mới phân phó một thân vệ:
"Liên lạc với Thần Quang, mời Lê cô nương đến lầu Xuân Phong ngay lập tức."
Kiều Chiêu được Thần Quang báo tin thì đi đến lầu Xuân Phong.
"Thiệu Tướng quân tìm ta có việc gì à?"
"Tại hạ vừa mới nghe được một tin đồn."
Ồ. Kiều Chiêu thản nhiên, nhưng lòng đầy nghi ngờ: Thiệu Minh Uyên cố tình mời nàng đến là để bàn mấy tin vỉa hè à? Trông cũng không có vẻ giống người như thế mà nhỉ.
Thiệu Minh Uyên nhìn Kiều Chiêu:
"Lê cô nương là người truyền tin đồn đấy à?"
Kiều Chiêu ngẩn người, sau đó sa sầm mặt:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!