Chương 46: (Vô Đề)

Edit & Beta: Ha Ni Kên

Thứ ba à? Tên đàn ông trẻ tuổi nghĩ ngợi rồi cười cợt:

"Thế thì phải gọi là Tam muội muội rồi."

Vẻ mặt cợt nhả, lại còn cái giọng trêu ghẹo khi gọi Tam muội muội khiến Lê Kiểu nổi da gà trong nháy mắt, cảm thấy buồn nôn vô cùng.

Suýt nữa thì phải gả cho cái thứ kinh tởm này rồi!

"Phải, ta là Tam cô nương Lê phủ." Càng nói, Lê Kiểu càng bình tĩnh kiên định hơn.

Lê Tam từng bị bắt cóc, đã chẳng còn thanh danh rồi, mà nhìn cái dáng vẻ kia của Lê Tam thì có vẻ cũng không quá quan tâm đến tiếng xấu trên người, nhưng nàng thì không như vậy.

Từ nhỏ nàng đã mất mẹ, lại còn từng bị hủy hôn ước, chuyện hôm nay mà truyền đi thì đúng là không còn đường sống.

"Cổ công tử, giờ ngài đã biết thân phận của ta rồi thì hãy thả ta ra đi, ta cũng không phải cô nương ở đây, cũng không phải con gái nhà dân thường tiểu hộ, ngài cần gì phải dây vào rắc rối thế đâu, ngài thấy có phải hay không?"

Mất ngày hôm nay Lê Kiểu không vui, gầy đi vài phần, gương mặt trái xoan thon lại, để lộ chiếc cằm mảnh mai, lại còn mở đôi mắt to long lanh khẩn khoản như thế, ai nhìn cũng phải thấy ngứa ngáy trong lòng.

Nghĩ đến việc thiếu nữ trước mặt suýt thì thành em vợ của mình, dục vọng cháy bỏng không những không tàn đi trong lòng gã đàn ông kia mà còn bùng lên khốc liệt hơn.

Hắn túm lấy cằm của Lê Kiểu, cười hì hì:

"Ai bảo nàng là nói thân phận ra thì ta sẽ tha cho nàng? Ai bảo với nàng là ta ngại rắc rối? Tam muội muội của ta ơi!"

"AAA ngươi buông ta ra!"

Gã đàn ông nhào đến, Lê Kiểu không nhịn được la thất thanh.

Tên đàn ông khóa chặt Lê Kiểu trên tháp mỹ nhân, đè xuống:

"Nàng kêu đi, đây là đâu cơ chứ, kêu đến rát họng cũng không ai đến cứu nàng đâu. Chà chà, chưa biết chừng còn có người nguyện ý vui vui vẻ vẻ với chúng ta một phen ấy chứ --"

Lê Kiểu sợ đến trắng mắt, nhưng khi đôi bàn tay kinh tởm kia lần mò trên ngực nàng, lý trí duy nhất còn sót lại tan tành, nàng nhấc chiếc gối sứ trên tháp mỹ nhân, đập thẳng vào gáy tên đàn ông trẻ tuổi.

Tiếng cốp vang lên, tên đàn ông nhũn người ngã lăn xuống đất.

Lê Kiểu kinh hoàng nhìn đôi bàn tay trống trơn, mảnh vỡ tung tóe rơi đầy đất văng lên cũng không kịp tránh.

Tên đàn ông nằm trên đất không nhúc nhích, có máu tươi từ từ chảy ra.

Nàng che kín miệng, lùi từng bước về phía cửa.

Đến khi chạm vào cánh cửa gỗ, mới tỉnh táo hơn chút.

Nàng đánh chết người rồi à?

Nàng đánh chết con út của phủ Trường Xuân Bá rồi à?

Nàng phải làm gì bây giờ?

Không được, giờ mà cứ chạy ra ngoài sẽ bị phát hiện ngay lập tức.

Không được hoảng, không được hoảng!

Lê Kiểu lại thuyết phục bản thân tỉnh táo lại, cố nén nỗi sợ lại gần tên đàn ông kia, cúi người nhặt khăn quấn đầu của hắn lên, run rẩy dùng nó buộc chắc mái tóc dài của mình lại, rồi mới quay về phía cửa, đẩy cửa bước ra.

Bây giờ đang là buổi sáng, là thời điểm các thanh lâu kỹ quán vắng nhất.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!