Edit & Beta: Ha Ni Kên
Đúng rồi. Lê Huy định đi ra đấy thì bị Lê Kiểu kéo lại.
"Tam đệ, đệ qua đó làm gì?"
"Chào Tam muội chứ sao."
Lê Kiểu ngập ngừng.
Sao vậy Đại tỷ?
"Bây giờ đệ qua đấy nhỡ Tam muội lúng túng thì sao?"
"Tại sao lại phải lúng túng?" Lê Huy hoang mang.
Lê Kiểu mím môi, úp úp mở mở nói:
"Đệ không thấy Tam muội đối xử với phu xe kia như phu xe không bình thường à?"
Lê Huy không để tâm cười cười:
"Phu xe kia là do nghĩa gia gia của Tam muội gửi sang, Tam muội đối xử khác biệt hơn không phải là chuyện bình thường à?"
Nói xong cậu đi về phía đình nghỉ chân, đi được vài bước thì quay đầu:
"Đại tỷ, tỷ không đi ra?"
Lê Kiểu bị đệ đệ ngây ngô làm cho tức chết đi được, nhưng lại không thể bộc lộ ra bên ngoài, đành gượng cười: Đi chứ.
Kiều Chiêu nghe thấy động tĩnh thì quay lại.
Lê Huy toe toét bước vào đình: Tam muội—
Cậu ngừng lại, nhìn vào đuôi mắt đỏ ửng của Kiều Chiêu, không khỏi ngạc nhiên:
"Sao muội lại khóc? Có kẻ nào bắt nạt muội à?"
"Không phải, vừa có hạt bụi bay vào mắt."
Lê Kiểu thầm cười khẩy.
Bụi bay vào mắt cái gì, rõ ràng là khóc lóc.
Chẳng lẽ thấy không có khả năng gì với tên phu xe kia nên khổ sở khóc lóc?
"Đại tỷ, Tam ca, ta bị bụi bay vào mắt không thoải mái lắm, về rửa mắt vậy, đành đi trước."
Ta đưa muội đi.
"Không cần đâu, vẫn còn Băng Lục mà, Tam ca ở lại bồi Đại tỷ đi."
Nhìn bóng lưng xa dần của Kiều Chiêu, Lê Kiểu cắn cắn môi.
Bây giờ càng lúc Lê Tam càng được hoanh nghênh ở Lê phủ, xem ra nếu không có chứng cớ xác thật thì cũng không có người tin.
Nàng cũng không tin Lê Tam lại không bao giờ để lộ sơ hở.
Kiều Chiêu trở về nhà xong, cũng chẳng động vào cơm tối, rửa mặt qua loa rồi nằm xuống.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!