Chương 43: (Vô Đề)

Edit & Beta: Ha Ni Kên

Khấu Thanh Lam kéo Kiều Chiêu chạy xuyên qua rừng trúc, chạy đến gần đình nghỉ chân thì đột ngột dừng lại, thả tay Kiều Chiêu ra, chỉnh sửa tóc tai y phục rồi thong thong thả thả đi trước, không quên nói: "Lê Tam cô nương, đi thôi."

Kiều Chiêu thấy mà buồn cười, nhưng chuyện Đại ca trúng độc như hòn đá lớn đè nặng lòng nàng làm nàng không sao cười được, đành yên lặng đi theo.

"Cuối cùng hai người cũng quay lại rồi, Lê Tam muội muội, chúng ta chơi cờ đi.

"Tô Lạc Y vừa thấy Kiều Chiêu thì sáng bừng hai mắt. Chu Nhan trừng mắt nhìn nàng, gõ gõ quạt lên bàn đá:"Chúng ta vẫn chưa chơi xong ván này đâu."

Bởi vì hai người thân thiết vô cùng đã quen đùa giỡn với nhau, Tô Lạc Y nói rất tùy hứng: "Dù sao thắng thua cũng rõ rồi, mau mau nhường lại vị trí đi."

Chu Nhan nghe vậy thì giận dỗi, hỏi Kiều Chiêu: "Lê Tam cô nương, muội thấy ván cờ này đã phân thắng thua chưa?"

Kiều Chiêu cười cười: "Ai thắng ai thua phải xem đã."

Khấu Tử Mặc sai nha hoàn bưng cho Kiều Chiêu một bát đá bào, cười nói: "Hai người đừng ồn ào nữa, để Lê Tam cô nương ăn đá bào đã rồi tính tiếp.

"Các nàng chơi cờ, tán gẫu, nhanh chóng đã đến buổi trưa, Khấu Tử Mặc lên tiếng mời mọi người ở lại dùng bữa, Hứa Kinh Hồng điềm nhiên từ chối:"Ta thấy trời có vẻ muốn mưa, hay cứ về sớm thì hơn, đúng lúc ta cũng có chuyện khác phải làm."

Tô Lạc Y và Chu Nhan nghe vậy cũng hùa theo.

Khấu Tử Mặc cũng không cố chấp, tiễn mọi người ra cửa.

Chu Nhan và Tô Lạc Y leo lên xe ngựa, Hứa Kinh Hồng đi chậm hơn một bước, nhìn lướt sang bên.

Khấu Thanh Lam đang tạm biệt Lê Tam cô nương.

Hứa Kinh Hồng dời mắt, bình thản lên xe, nghĩ thầm: Buổi gặp gỡ hôm nay rõ ràng tỷ muội Khấu gia hướng đến Lê Tam cô nương là chính, các nàng chỉ là phụ.

Dù cho tỷ muội Khấu gia có mục đích gì, nếu các nàng cứ ở lại làm trở ngại cho người ta thì cũng không hay.

Hứa Kinh Hồng nàng cũng không phải kẻ không biết thức thời như vậy.

Thấy ba người Hứa Kinh Hồng lục tục lên xe ngựa, vẻ mặt vui vẻ của Khấu Thanh Lam tắt ngấm, làm bộ không quen không biết Kiều Chiêu, đứng lại cạnh Khấu Tử Mặc.

"Lê Tam cô nương, sao rồi?

"Khấu Tử Mặc biết mẫu thân luôn nhìn chằm chằm, chỗ người xe qua lại thế này cũng không dám nói đến Kiều Mặc, mượn cơ hội đưa Kiều Chiêu lên xe ngựa thì thấp giọng hỏi. Kiều Chiêu tóm tắt:"Trước phải hạ ngân châm loại nhiệt độc rồi dùng thuốc mới hiệu quả được.

Ta đã giúp huynh ấy thi châm một lần rồi, ba ngày sau phải châm cứu thêm lần nữa."

"Còn phải châm cứu lần nữa à?"

"Phải, phải loại hết sạch nhiệt độc thì mới ít làm hại đến thân thể nhất."

Vừa nghe để giảm thiểu thương tổn cho thân thể, Khấu Tử Mặc không do dự nữa, hạ giọng nói: "Vậy ba ngày sau ta lại mời Lê Tam cô nương đến tiếp.

"Kiều Chiêu khẽ gật đầu, lên xe ngựa. Khấu Tử Mặc đứng yên tại chỗ, nhìn xe ngựa chậm rãi rời đi. Khấu Thanh Lam đi đến, lẩm bẩm:"Đại tỷ, tỷ thực sự tin là Lê Tam cô nương biết y thuật à? Không sợ nàng ta có mưu đồ phá hoại gì à?"

Khấu Tử Mặc rũ mắt, thở dài: "Muội ấy thì mưu đồ chuyện gì chứ?"

"Mưu đồ biểu ca chứ sao!

"Khấu Thanh Lam thốt lên. Khấu Tử Mặc xấu hổ đỏ mặt, giận dỗi trừng mắt với muội muội:"Đừng có nói linh tinh!"

"Đại tỷ không tin chứ chính mắt ta thấy đất. Nàng ta vừa thấy biểu ca đã nhào đến nắm tay biểu ca mãi không chịu buông, kéo không chịu thả. Không tin tỷ hỏi Vãn Vãn xem, trẻ con thì không nói dối đâu."

"Chắc là Lê Tam cô nương bắt mạch cho biểu ca thôi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!