Chương 40: (Vô Đề)

Edit & Beta: Ha Ni Kên

Trì Xán phải vịn vào bàn mới không bị ngã, cảm giác mê man ập đến, mặt tái nhợt trắng bệch như tuyết.

Một bóng người vọt tới như gió lốc, đỡ lấy Trì Xán: "Công tử, người sao rồi, sao rồi ạ?"

Trì Xán phờ phạc nhưng vẫn trợn mắt nhìn Đào Sinh: "Lắc nữa ta nôn hết ra bây giờ!"

Nhìn sắc mặt Trì Xán, Đào Sinh giật mình: "Công tử, trông mặt người sợ quá, lúc nãy trước khi đi không phải vẫn tốt à, sao giờ lại –"

"Ôi chao, vị công tử này bị cảm nắng rồi, ngươi mau đưa đến y quán khám qua đi.

"Trì Xán nghe xong mặt cũng xanh mét. Cảm nắng? Chàng bị cảm nắng vì chờ nha đầu chết tiệt kia á? Trì công tử mê man trong bầu tâm sự trĩu nặng bị Đào Sinh mạnh mẽ đưa đến Tể Sinh đường, châm cứu uống thuốc linh tinh thì sắc mặt mới khá hơn một chút, uể oải hỏi Đào Sinh:"Sao ngươi lại ở đấy?"

"Tất nhiên là vì lo cho người rồi.

"Đào Sinh lè lưỡi. Cho dù là tò mò hay quan tâm, may mà có mặt Đào Sinh, Trì công tử cũng lười so đo, hừ nhẹ một tiếng rồi đi ra ngoài y quán."Công tử, người đi nhầm đường rồi, phủ Công chúa của chúng ta ở bên này cơ mà.

"Thấy Trì Xán đi về bên trái, Đào Sinh vội vàng gọi với theo. Nhìn dáng vẻ thì hình như công tử bị bệnh không nhẹ đâu."Lắm chuyện!

"Trì Xán lười để ý Đào Sinh. Công tử đang định đi đâu đây? Đào Sinh lật đật chạy theo. Trì Xán ngoái lại:"Đừng có mà đi theo."

Đào Sinh lắc đầu quầy quậy: "Nhỡ công tử lại ngất xỉu như ở ngoài thành thì sao?"

Hắn nghĩ một chút, lôi một cái gương trong người ra: "Công tử nhìn đi, sắc mặt người tệ lắm."

Trì Xán tùy ý nhìn qua, buồn bực hỏi Đào Sinh: "Ngươi ra ngoài còn xách theo cái của nợ này à?"

Đào Sinh lý lẽ rõ ràng: "Tất nhiên rồi, lúc nào cũng phải để ý đến dung mạo bản thân, mới không làm công tử mất thể diện ạ.

"Trì Xán nhếch mép, đi thẳng về phía trước, chẳng biết thế nào đã đến bên ngoài Lê phủ. Đây chính là nhà nha đầu kia à? Trông chẳng ra làm sao cả."Đào Sinh, đưa cho cô nương trong phủ nhà này đi." Trì Xán giơ hộp Vân Sương cao cũng đang mướt mát mồ hôi ra.

"Dạ." Đào Sinh nhận lấy Vân Sương cao, rồi mới phản ứng lại: "Hả? Cô nương?"

"Làm sao?"

"Ôi chao, công tử ơi, không thể làm thế được. Một tên sai vặt mà lại chạy đến tặng đồ cho cô nương trong phủ nhà người ta, chắc chắn sẽ bị người ta lôi gậy gộc ra tiếp mất."

Công tử nhà hắn lại muốn tặng đồ cho một vị cô nương ư?

Cha mẹ ơi, hắn vẫn nghĩ công tử nhà hắn tránh đám tiểu nương tử trong kinh thành như tránh tà, cứ tưởng định tặng quà cho một tên nam nhân, may mà là một vị cô nương, ông trời thật có mắt.

Tên sai vặt dồn hết tâm tư lo lắng cho chủ tử, cuối cùng cũng có thể thở phào một hơn.

"Tên sai vặt thì không được à?" Mày dài của Trì Xán cau lại.

"Tất nhiên là không được rồi. Nếu là tiểu nha hoàn thì còn được, thì có thể bảo là do cô nương nhà nào đó phái đến." Đào Sinh thuận miệng nói, vừa vặn thấy Khấu Tử Mặc và nha hoàn leo lên một chiếc xe ngựa đậu ngoài cửa Lê phủ, vội nói: "Hoặc là có cô nương nhà nào đến thăm cũng được, dù thể nào cũng không thể là nam tử."

"Thế giờ sao mà đưa được?

"Trì Xán rất không hài lòng. Chàng trước giờ không bao giờ có chuyện đi ra ngoài làm chuyện công cốc, nếu đã định đưa Vân Sương cao cho nha đầu thì nhất định phải đưa được, nếu không chàng sẽ không ngủ ngon giấc."Hay là, chúng ta về phủ Công chúa, kính nhờ Đông Du cô cô?"

Trì Xán lườm hắn: "Ngươi bị ngu à? Đông Du cô cô mà biết thì nương ta cũng biết còn gì?"

"Hay là, tìm bừa một nha hoàn trong phủ?"

Trì Xán cau mày: "Cũng không được, ta cũng chẳng biết nha hoàn nào trong phủ, ai biết có đáng tin hay không, nhỡ về rồi kể cho Đông Du cô cô thì sao?"

"Chẳng nghĩ ra cách nào, công tử, người thông tuệ vô song, nhất định nghĩ ra cách hoàn hảo tuyệt vời."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!