Chương 33: (Vô Đề)

Edit & Beta: Ha Ni Kên

Giọng nói của cô nương kia nguội lạnh vô cùng, bị cây cỏ hoa lá che mất tầm nhìn nên không thấy được dáng vẻ, nhưng nghe qua thôi cũng thấy được vẻ quyết tâm đoạn tuyệt.

Kiều Chiêu nhẹ nhàng vạch đám hoa cỏ, chỉ thấy Khấu Tử Mặc và một vị thiếu nữ y phục màu hồng cánh sen đang đứng dưới tàng cây gần một khóm hải đường nói chuyện.

Khấu Tử Mặc đứng ở phía đối diện Kiều Chiêu, thiếu nữ áo hồng đưa lưng về phía nàng, không rõ dung mạo.

Kiều Chiêu sống ở Gia Phong phía Nam rất lâu, tuy có quan hệ biểu tỷ muội với Khấu Tử Mặc nhưng cũng không qua lại nhiều, cũng không biết rõ những người bạn tâm giao chốn khuê phòng của vị biểu muội này.

Vi Vũ à?

Kiều Chiêu tìm trong đầu một lượt cũng không thấy có ấn tượng nào, có thể thấy tiểu cô nương Lê Chiêu cũng không hề biết gì về cái tên này.

Kiều Chiêu chăm chú nhìn bóng lưng hồng cánh sen kia, nghe thấy giọng nói của Khấu Tử Mặc có phần đau khổ: "Vi Vũ, muội đừng quá lo lắng.

Chưa biết chừng mọi chuyện cũng không tệ như muội nghĩ.

Bá phụ là một vị quan tốt, cho dù nha môn Cẩm Y Vệ có đáng sợ đến mấy thì đám Cẩm Y Vệ ấy cũng chỉ là người thôi, là người thì không thể không có lương tri được.

Ta nghe phụ thân nói, trong triều có không ít đại thần ra mặt xin tha cho bá phụ --Thiếu nữ cười lạnh:Nói đến lương tri thì ích lợi gì.

Cha ta dâng sớ vạch tội Thủ phụ Lan Sơn, thế mà lại bị thiên tử cho là bôi nhọ trọng thần, mệnh cho Cẩm Y Vệ bắt cha của ta vào ngục.

Nếu nói là thế nhân ngẫu nhiên có chút lương tri thì ta tin, chứ nói đám Cẩm Y Vệ kia có lương tri, ta không tin!

"Thiếu nữ nói đến đây, giọng nói nghẹn ngào, nắm tay Khấu Tử Mặc:"Tử Mặc tỷ, cha ta lần này lành ít dữ nhiều, đến khi ấy có kéo theo người nhà vào không còn chưa biết.

Ta tham gia hoạt động của Phức Sơn xã lần cuối là muốn nói với tỷ, nếu sau này ta có xảy ra chuyện gì, tỷ vạn lần đừng có dính vào.

Nếu không liên lụy thêm cả tỷ thì ta không thể an lòng được.Vi Vũ, muội nói gì vậy? Nếu muội gặp chuyện, làm sao ta có thể khoanh tay đứng nhìn được?Tử Mặc tỷ, để ta nói thẳng, tuy tỷ là cô nương phủ Thượng Thư, nhưng trước chuyện của người lớn thì có thể làm được gì chứ? Đám Cẩm Y Vệ kia cũng chỉ nghe lệnh thiên tử, mà thiên tử lại tin tưởng Lan Sơn.

Nếu thực sự đắc tội với họ, kể cả Khấu Thượng Thư e cũng –

"Khấu Tử Mặc vội che miệng thiếu nữ:"Vi Vũ, đừng nói nữa, bị người nghe thấy thì không hay.

Hôm nay Lan Tích Nồng cũng ở đây.

"Thiếu nữ kéo tay Khấu Tử Mặc, bi thường cười cười:"Chuyện đến tận bây giờ, ta chẳng còn sợ gì nữa.

Tử Mặc tỷ không giống ta, chẳng lẽ tỷ không thể vì gia tộc mình mà nghĩ một chút?

"Khấu Tử Mặc giật mình. Từ chỗ Kiều Chiêu, có thể thấy đôi mắt xinh đẹp của nàng đong đầy nước mắt, bi ai lại không giúp được, lẩm bẩm:"Tại sao những người tốt lại không thể gặp chuyện như ý?

"Thiếu nữ ôm lấy Khấu Tử Mặc, khẽ khóc:"Tử Mặc tỷ, nhất định tỷ phải nhớ lời ta.

Nếu không chỉ vì ta...! vì chuyện nhà ta mà liên lụy tỷ, ta sẽ càng khó chịu."

Kiều Chiêu càng nghe càng cảm thấy không đúng.

Đúng lúc nhìn thấy một con mèo trắng lười nhác đi qua, đầu óc chợt động, cúi người ôm lấy mèo trắng.

Con mèo kia núng nính đầy mỡ, da lông bóng lộn, đang vui vẻ tản bộ như thế mà tự nhiên bị người khác bế lên thì sao thèm chịu, chân sau đạp một phát, nhảy ra khỏi tay Kiều Chiêu, đáp xuống đất thì quay người, cái đuôi cong vút hướng về phía Kiều Chiêu phe phẩy.

Ai?

Khấu Tử Mặc đột ngột nhìn sang, thiếu nữ áo hồng cũng quay người theo, cuối cùng Kiều Chiêu cũng nhìn rõ tướng mạo của nàng.

Là một cô nương thanh tú vô cùng, đôi mắt đen láy, đong đầy nước mắt, tỏa sáng ngời ngời.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!