Edit & Beta: Ha Ni Kên
Thần Quang vội vàng giải thích: "Thuộc hạ vừa vào thành thì gặp phải vị lão bá này đang thất thểu dắt con ngựa già vừa đi vừa khóc dưới mưa.
Thuộc hạ chạy qua hỏi thì lão ta nói là xe ngựa bị lật nên lão phải đuổi theo xe ngựa.
Kết quả đuổi được ngựa thì lại không tìm thấy xe ngựa nữa.
Thuộc hạ nghĩ một chút, thế không phải là đang nói đến Lê cô nương sao, hỏi thêm thì quả không sai nên dắt theo về đây.
"Lão phu xe mặt đầy xấu hổ, lau nước mắt hỏi Băng Lục:"Tam cô nương sao rồi?
"Băng Lục trừng lão phu xe một cái, sẵng giọng:"Lão Tiền, lão còn không biết xấu hổ mà hỏi à? Sao lại có thể bỏ lại cô nương mà đuổi theo ngựa chứ?
Nếu không gặp được Thiệu Tướng quân thì cô nương thảm rồi.
"Chậc, bây giờ hình như cũng khá thảm, nhưng nếu không có Thiệu Tướng quân đan nón lá cho cô nương, tìm chỗ trú mưa cho cô nương, lại còn nấu cháo cho cô nương, chắc chắn là còn thảm hơn. Lão Tiền khóc lóc thảm thiết hơn:"Ta, ta nhất thời quên mất, đuổi được ngựa rồi quay lại tìm mãi mà không thấy xe ngựa nhà chúng ta đâu.Lão đúng là hồ đồ!
"Băng Lục tức đến giậm chân liên tục. Thần Quang cúi đầu nghĩ thầm: lão già này còn làm chuyện tồi tệ hơn mình, có lẽ sau này về cũng không được làm phu xe nữa đâu. Ôi không biết sau này về rồi Tướng quân sẽ xử lý mình như thế nào đây?"Tiểu tỷ tỷ, ta cũng không biết dạo này thế nào nữa, cứ quên nọ quên kia thôi.
Có lúc ăn cơm xong rồi lại ăn tiếp, bị bà già nhà ta ca cẩm mắng mỏ mới biết là đã ăn rồi.
"Lão phu xe cũng biết hôm này phạm phải lỗi không nhỏ, kể lể đáng thương. Băng Lục phỉ nhổ:"Ăn rồi lại ăn thêm một bữa hả?
Đúng là lão quên cái gì thì cũng không để mình chịu thiệt.
"Tiểu nha hoàn trầm mặt theo Thiệu Minh Uyên đưa Kiều Chiêu vào trong xe ngựa. Buồng xe sạch sẽ thoải mái, nhất thời khiến cho người ta cảm giác như được hồi sinh."Đã chuẩn bị sẵn y phục cho hai người rồi, còn có nước nóng và mấy thứ khác.
Trước hết sửa soạn cho Lê cô nương một chút đi vậy, có chuyện gì thì gọi ta.
"Thiệu Minh Uyên giao phó xong thì lui ra ngoài. Thần Quang cầm roi ngựa, xin phép:"Tướng quân, chúng ta đi nhé?Đưa roi cho ta, ngươi đi xuống đi.Dạ?
"Thần Quang mơ mơ hồ hồ đi xuống. Không phải bảo hắn làm phu xe à?"Đưa vị lão bá này lầu Xuân Phong chờ đi." Bỏ lại những lời này, Thiệu Minh Uyên vung roi ngựa, xe ngựa từ từ di chuyển.
Để lại Thần Quang há mồm trợn mắt:
Tướng quân tự mình làm phu xe cho Lê cô nương!
Sau khi mưa tạnh, quan đạo dễ đi hơn nhiều, Thiệu Minh Uyên phóng xe ngựa rất nhanh, mà xe cũng không lắc lư.
Trời chưa tối đã chạy đến trước cửa lầu Xuân Phong.
Xe ngựa đi thẳng vào cửa sau của lầu Xuân Phong, đến tận trong sân mới dừng lại.
Thiệu Minh Uyên bế Kiều Chiêu vào nhà, phân phó thân vệ ở đây:
"Nhanh mời thần y đến."
Thân vệ nhận lệnh đi ngay, có người khác bẩm báo:
"Tướng quân, mấy người Trì công tử đang ngồi ở ngoài uống rượu, bảo là nếu người về thì mời người qua ạ."
Thiệu Minh Uyên không yên lòng với tình hình hiện tại của Kiều Chiêu, bèn nói:
"Nói với bọn họ rằng ta đã về rồi nhưng giờ đang có mấy việc, làm xong sẽ qua."
Vâng.
Bởi bị trận mưa to, ngựa xe trước lầu Xuân Phong không náo nhiệt như thường mà thưa thớt yên lặng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!