Chương 23: (Vô Đề)

Editor: Ha Ni Kên

Giang Hạc như sắp giàn giụa nước mắt nước mũi:

"Đại nhân ơi, thuộc hạ vẫn nghĩ người coi thường thuộc hạ nên mới giao cho thuộc hạ theo dõi một tiểu cô nương. Nhưng hôm nay có lẽ thuộc hạ đã hiểu nhầm người rồi, chuyện này khó hơn mấy chuyện khác ngàn lần!"

Giang Viễn Triều nghe xong mí mắt giật giật.

Hắn rất muốn nói với thuộc hạ rằng, phải ta làm vậy đúng vì ta coi thường ngươi đấy.

Nhưng Giang Viễn Triều vốn là người lòng dạ khó lường, gương mặt chẳng lộ ra điều gì, hắn chỉ giơ tay xoa trán, thờ ơ nói:

"Nói xem nào, ngươi lại làm trò ngu xuẩn gì rồi?"

Giang Hạc oan ức vô cùng:

"Đại nhân, lần này người không thể trách thuộc hạ được. Cái vị Lê cô nương mà người sai thuộc hạ theo dõi kia đúng là một kẻ yêu nghiệt mà!"

Yêu nghiệt cái gì? Thập Tam gia vẫn hờ hững cười rất không hài lòng với lời giải thích này, nhẹ giọng trách cứ:

"Còn nói ba lăng nhăng thì đi lau bồn cầu đi!"

Mặc dù tiểu cô nương kia có chút thông minh, có chút nhanh nhạy, làm việc hơi khác lẽ thường, nhưng nhìn thế nào thì vẫn là một tiểu cô nương bình thường mà.

Giang Hạc không dám ba hoa, thành thật khai báo:

"Đại nhân không biết đâu, hôm nay thuộc hạ phát hiện Lê cô nương lại xuất môn, đến phủ làm khách ở phủ Tô Thượng Thư –"

Khoan đã – Giang Viễn Triều ngắt lời:

"Ngươi nói Lê cô nương lại đến phủ Thượng Thư?"

Vâng ạ.

Giang Viễn Triều ngửa mặt ra sau, ngón tay gõ gõ lên tay vịn bóng loáng của ghế.

Ngày hôm qua đến quán trà gặp Lễ bộ Thượng Thư Tô Hòa, hôm nay lại đến Tô phủ, nhất định có liên quan đến nhau.

Trong đầu Giang Viễn Triều hiện lên bóng dáng tiểu cô nương.

Tiểu cô nương mười ba mười bốn tuổi, trẻ trung như khóm cây bạch dương.

Ánh mắt lúc nào cũng bình thản ung dung, khiến người ta phải quên đi tuổi tác của nàng.

Chưa kể hết lần này đến lần khác sẽ nói ra những lời kinh người khiến ta không kịp trở tay.

Tiểu cô nương như vậy—

Giang Viễn Triều than khẽ, tự dưng nhớ đến một người.

Tiểu cô nương kia có điểm gì đấy...! thật giống nàng.

Có lẽ đã sớm chấp nhận sự thật rằng nàng đã là thê tử người khác, quan trong hơn là hắn chưa từng nghĩ hai người có cơ hội ở bên nhau.

Vì vậy, khi nàng qua đời, hắn không cảm thấy đau đến tê liệt tâm can, cũng không có tư cách đau đến tê liệt tâm can, nhưng vẫn có gì đó quẩn quanh trong lòng, mãi không dứt.

Đại nhân?

Giang Hạc dè dặt gọi nhỏ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!