Chương 20: (Vô Đề)

Editor: Ha Ni Kên

Trong thư phòng chỉ châm một ngọn đèn, có chút tối tắm.

Thiệu Minh Uyên ngồi trên ghế, ra hiệu cho Thiệu Tri nói.

Thiệu Tri hạ giọng khẽ nói:

"Tướng quân, mấy ngày hôm nay thuộc hạ phát hiện trong đám gia nhân Hầu phủ hộ tống phu nhân đi phương Bắc, Vũ Lâm quân và người của Viễn Uy tiêu cục từng gặp gỡ, có một người khả nghi."

Ai? Thiệu Minh Uyên ngồi nơi khuất sáng, khiến người khác khó lòng nhìn rõ biểu cảm trên gương mặt, giọng nói càng trầm thấp.

"Chính là Lâm Côn, phó tiêu đầu Viễn Uy tiêu cục.

Lâm Côn là thủ lĩnh tiêu đội hộ tống phu nhân trong chuyến đi đến phương Bắc lần này.

Thuộc hạ đã điều tra, vào lúc Tô Lạc Phong đổi hướng của toàn đội, Lâm Côn đã phản bác ngay trước mặt mọi người.

Không chỉ vậy còn nói năng rất căng thẳng, suýt chút nữa va chạm với thân binh của Tô Lạc Phong.Thế hắn đâu rồi?Sau khi trở về, tiêu đầu Viễn Uy tiêu cục giải tán tiêu đội ấy.

Lâm Côn về quê.

Thuộc hạ đã dò la được quê quán của Lâm Côn nên giờ mới nhanh chóng chạy về bẩm báo cho ngài, sau đó sẽ đi đến đấy.

"Thiệu Minh Uyên khẽ gật đầu:"Thế thì đi đi, đem theo vài người nữa.

Trên đường nhớ chú ý an toàn.Lĩnh mệnh!" Thiệu Tri lui ra ngoài.

Gió nương theo khẽ cửa dần khép lách vào phòng, ánh lửa lập lờ lay động.

Trong phòng chập chờn sáng tối, ngoài sân lách tách mưa rơi.

Thiệu Minh Uyên vẫn chưa bắt lại nhịp sống hàng ngày.

Chàng vào tịnh phòng tắm táp rồi thay một bộ trung y trắng như tuyết, trở lại thư phòng, nằm lên giường.

Mưa gió cả đêm, sáng sớm hôm sau, trời quang mây tạnh.

Cây chuối tây ngoài cửa sổ được mưa tưới tắm cả đêm, giờ tươi xanh mơn mởn.

Cây lựu cuối vườn hoa vương đầy đất, vẫn đỏ tươi rực rỡ như trước.

Kiều Chiêu dậy sớm, mở cửa sổ, để không khí mát lạnh tràn vào phòng, cuốn đi chút biếng nhác còn sót lại của buổi đêm.

"Cô nương, hôm nay không phải đến lớp nữ học mà người vẫn dậy thật sớm!" Băng Lục đi vào, dụi mắt đứng cạnh Kiều Chiêu, nhìn ra bên ngoài cửa sổ, khẽ thốt lên:

"Ôi, hoa lựu rơi nhiều quá đi mất, tiếc quá."

Kiều Chiêu cười nói:

"Không cần tiếc. Thường thường số hoa lựu bị rơi xuống đất đa phần không thể thành quả được. Những nhà bình thường cũng sẽ hái bớt chúng để những hoa khác có thể kết trái thành quả ngọt."

"Hóa ra là như vậy ạ." Ánh mắt Băng Lục ngời sáng:

"Cô nương, người thật hiểu biết:"

Kiều Chiêu nhìn sang nàng, vỗ nhẹ gương mặt ửng hồng của tiểu nha hoàn:

"Đọc sách nhiều thì biết nhiều. Đọc sách nên người mà."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!