Edit & Beta: Ha Ni Kên
Chuyện của bá tổ mẫu rất gấp, ngươi sẽ giúp chứ?
Khương lão phu nhân ung dung nhìn thiếu nữ trước mặt.
Bà không cho rằng người thiếu nữ này dám mở miệng nói không.
Dù cho hiện tại lễ giáo không còn hà khắc như trước, nhưng chỉ một chứ hiếu thôi vẫn có thể đè chặt đám tiểu bối không sao nhúc nhích được, chưa kể, bà cũng không đơn thuần là trưởng bối cùng một nhà.
Đông Tây Lê phủ, chính là hai phủ của hai anh em ruột.
Đặng lão phu nhân thấp thỏm trong lòng.
Trước giờ Tam nha đầu chỉ biết sợ chứ không có kính trọng Hương Quân.
Nhưng Hương Quân đã nói đến nhường này, nếu Tam nha đầu từ chối cũng không lấy làm gì hay ho.
Kiều Chiêu dáng người thẳng tắp, cười nhẹ: Đương nhiên rồi.
Khi còn nhỏ, mẫu thân dạy dỗ nàng vô cùng nghiêm khắc.
Nàng học lễ nghi quy củ khắt khe đến mức lắm khi bải hoải muốn chết.
Tổ mẫu rất tán thành với sự nghiêm khắc của mẫu thân nàng, thế nhưng tính tình của nàng lại có phần giống tổ phụ, lòng nàng ít khi nào chịu nổi những rằng buộc dù chỉ nhỏ nhất.
Cho đến một ngày, tổ mẫu nắm tay nàng thật chặt, mãi một hồi lâu mới nói rằng: Thành thạo lễ nghi quy cũ là để chặn miệng lưỡi thế gian, chứ không phải để trói buộc bản thân mình.
Mà tổ phụ càng thẳng thừng hơn: lúc còn nhỏ nắm chắc mấy cái lễ con con này trong tay, sau này mới có thể thành thạo lách qua những lỗ hổng những sơ hở, chẳng còn gì đáng để bận tâm.
Từ đấy nàng không còn kêu khổ nữa.
Kiều Chiêu dứt khoát đáp ứng như vậy, khiến cho Khương lão phu nhân cảm giác vừa đấm vào bịch bông, ngớ người rồi mới nói:
"Bá tổ mẫu biết mà, Chiêu Chiêu của chúng ta hiếu thuận vô cùng."
Bà vỗ vỗ tay Kiều Chiêu:
"Cứ vậy nhé, bá tổ mẫu chờ tin tốt từ ngươi."
Khương lão phu nhân rời ngay khỏi Tây phủ.
Trong mắt bà, nước trà Tây phủ đãi khách còn không bằng trà cho hạ nhân uống ở Đông phủ.
Mục đích hôm nay đã đạt được thì hà tất phải ở lâu thêm.
Sau khi nói qua loa vài câu với Đặng lão phu nhân thì bà vội đứng dậy cáo từ.
Đặng lão phu nhân tiễn Khương lão phu nhân xong thì quay về nói chuyện với Kiều Chiêu sau bức bình phong, thở dài:
"Chiêu Chiêu à, sau cháu có thể thoải mái đồng ý như vậy?"
Nói xong chợt cảm thấy không ổn, bà lại thở dài: Làm khó cháu quá!
Trưởng bối đến tận nơi nhờ vả, một đứa trẻ mới mười ba tuổi làm sao mà biết cách khéo léo ứng đáp đây? Cứ cho là vị thần y nổi danh khác người kia nhận Chiêu Chiêu là nghĩa tôn nữ, nhưng Chiêu Chiêu dễ dàng bằng lòng nhận lời nhờ vả của người khác như vậy có khi sẽ làm thần y không vui.
Kiều Chiêu chớp chớp hàng mi, đôi mắt trong suốt không có chút sợ hãi nào, cười:
"Tổ mẫu, người muốn bá tổ mẫu được khỏi bệnh không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!