Edit & Beta: Ha Ni Kên
Tướng quân---
Thiệu Minh Uyên cúi đầu một lúc rồi mới ngẩng lên, sắc mặt trắng hơn cả ngọc:
"Trận hỏa hoạn ở Kiều gia?"
"Vâng. Hôm ấy người vừa rời khỏi thành thì có tin đồn rằng, Kiều gia gặp trận hỏa hoạn chết hết cả nhà. Hoàng Thượng ngay lập tức phái Khâm Sai đến điều tra xem là do vô ý hay..." Thiệu Tri trả lời.
"Bây giờ, Kiều công tử...! có phải đang ở phủ Khấu Thượng Thư đúng không?"
"Tướng quân đoán không sai. Kiều công tử và ấu muội hiện giờ đang ở tại phủ Khấu Thượng Thư. Có điều----"
Nói! Thiệu Minh Uyên mấp máy môi.
"Mọi người đồn đại rằng, Kiều công tử đã bị hủy dung vì cứu ấu muội!"
Bị hủy dung, không chỉ đơn giản là tướng mạo trở nên xấu xí, mà còn mất đi tư cách đi thi khoa cử.
Điều này đối với người đọc sách là chuyện tàn khốc nhất có thể xảy ra.
Như vậy tức là bao nhiêu thời gian khổ luyện đèn sách trở thành vô nghĩa, không còn có cơ hội cá chép hóa rồng.
"Tướng quân, xin người...! nén bi thương..." Thiệu Tri cẩn thận khuyên nhủ.
Bọn họ rõ hơn bất kỳ ai rằng, Tướng quân phải tự tay bắn chết phu nhân, trong lòng đã bị tra tấn bởi vô vàn áy náy.
Bây giờ lại nghe thêm tin dữ như thế này, chắc chắn rất khó chịu.
Thiệu Tri liếc Thiệu Lương một cái.
Ngày thường nhanh trí thế nào cơ mà, sao giờ lại đứng im như thóc đổ bồ thế này?
Thiệu Lương cố nặn ra một nụ cười:
"Tướng quân, người có muốn uống rượu không? Thuộc hạ vừa mới đến lầu Xuân Phong nổi danh mua hai vò---"
Thiệu Minh Uyên khoát tay, cười nhẹ:
"Ta không sao, các ngươi lui xuống đi."
Thiệu Tri và Thiệu Lương nhìn nhau, yên lặng lui ra ngoài.
Trong căn phòng trống trải, dưới ánh nến, mọi thứ tưởng như u ám hơn rất nhiều.
Thiệu Minh Uyên ngồi trên chiếc ghế đứt mất tay vịn một lúc lâu, đột nhiên lấy tay che hết mặt.
Chàng ngồi im một lúc lâu, đến tận khi bên trong hoàn toàn là một mảnh đen đặc thì mới đứng dậy nằm lên giường.
Kinh đô vào buổi đêm náo nhiệt hơn nhiều so với phương Bắc.
Hiện tại có thể nghe thấy tiếng côn trùng rầm rì văng vẳng lại từ bên ngoài, giống như một giai điệu uyển chuyển du dương ru người ta chìm vào giấc ngủ.
Thiệu Minh Uyên trở mình, một lúc sau lại lật người sang hướng khác.
Vết thương dưới sườn lại nhức nhối.
Chàng lấy tay đè xuống nhưng không thấy hiệu quả gì, bèn mặc kệ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!