Edit: J. Cent (Editor mới mình mới hợp tác:">)
Beta: girl_sms
Đang chìm sâu vào hồi tưởng thình lình bị tiếng đập cửa
đánh gãy mạch suy nghĩ, lau khô khóe mắt, Trì Thanh hơi nhấp
miệng, từ trên mặt đất đứng lên đi ra mở cửa. Không ngoài dự
đoán người đứng trước cửa là Lục Úy Lai. Trì Thanh quay đầu
liếc mắt nhìn Bạch Lâm nằm ở trên giuờng, rồi khóa lại cửa
từ bên ngoài, liền rời đi.
"Đại tỷ, lúc ta ở trên lầu thấy được Tằng Khả Hận. Vết thương trên cổ nàng là ngươi làm sao?"
Đứng ở trên hành lang đầy im lặng, nghe Lục Úy Lai cẩn thận
câu hỏi, Trì Thành cũng không trả lời lại mà trầm mặc gật
đầu.
"Đại tỷ, ngươi còn nhớ rõ chúng ta cùng một chỗ có bao
lâu?". Chẳng sợ Trì Thanh gật đầu rất nhẹ, Lục Úy Lai vẫn nhìn thấy rất rõ ràng. Đã sớm biết đáp án, nàng đẩy gọng kính,
thấp giọng hỏi.
"Úy Lai, ngươi nên biết, ta tuổi lớn, trí nhớ cũng không còn
tốt. Tựa hồ, từ lúc ta cứu các ngươi ra đến hiện tại, không
mười năm thì cũng có bảy, tám năm đi."
Trì Thanh nói chuyện tốc độ rất chậm, ánh mắt cũng không
tự giác hướng về phương xa. Biết nàng là đang nhớ lại, Lục Úy
Lai cũng không lập tức đáp lại, cho tới khi đối phương mang tầm
mắt dời về trên mặt mình, mới hé mở đôi môi.
"Đại tỷ trí nhớ không sai, ta cùng Tằng Khả Hận biết nhau
suốt mười tám năm, cùng đại tỷ ở chung cũng đã mười năm. Chẳng sợ qua lâu như vậy, đại tỷ tướng mạo cũng cùng lúc trước
giống nhau, không thay đổi bao nhiêu. Chính là, hai người bọn ta
lại già đi."
"Hình dáng sự vật một ngày nào đó cũng trở nên héo tàn, cũng không là đáng nói tới"
"Ân, đại tỷ nói đúng. Dung nhan thay đổi, cảm tình cũng là như thế.
Mấy năm nay, ta cùng Tằng Khả Hận vẫn ở bên cạnh ngươi, cùng ngươi chấp
hành qua vô số lần vào sinh ra tử. Từ lâu đều là đại tỷ bảo hộ chúng
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!