Chương 6: Hồi ức đau thương

Chờ đợi Trì Thanh chỉ có một cái cánh cửa đưa tay ra không thấy được

năm ngón tay, nó kín như bưng không kẽ hở, cũng không có ánh sáng, chỉ

có mùi vị khiến người ta buồn nôn, cùng với áp lực. Trì thanh nhỏ bé

ngồi trên mặt đất, thân thể bởi vì sợ hãi mà run rẩy, hai mắt cũng lộ ra sự sợ hãi. Ánh mắt của nàng trở thành nơi duy nhất có ánh sáng trong

nơi hắc ám này, bên trong đó là sự không yên, bất an, chỉ liếc mắt một

cái sẽ làm cho lòng người thương tiếc.

"42... 43... 50..."

Trì thanh miệng không ngừng nhắc đi nhắc lại một chuỗi con số, từ 1

đến 60, lại từ 60 biến thành 1. Phòng này không có lịch, không có đồng

hồ, không có gì có thể dùng đến tính toán thời gian. Trì thanh biết,

chỉ có làm như vậy, nàng mới có thể nhớ rõ chính mình bị giam ở trong

này bao nhiêu ngày. Hiện giờ đã là ba ngày và thêm mấy tiếng đồng hồ

rồi.

Từ khi cha mẹ bị tai nạn xe cộ bỏ mạng, Trì thanh liền bị bắt giam

vào nơi này. Nàng không biết là ai làm chuyện này, càng không biết muội

muội có hay cũng bị giam như nàng. Trì thanh chỉ lo lắng ai bắt mình đến đây, sẽ đối nàng làm cái gì, cha mẹ di thể thế nào, muội muội bị giam

trong phòng tối, có thể hay không khóc, có thể hay không nháo.

Nhưng mà, ngay tại lúc Trì thanh miên man suy nghĩ, ngoài cửa

truyền đến tiếng bước chân. Thanh âm lộn xộn, dồn dập, rõ ràng là nhiều

người đang tới. Trời biết, ba ngày nay, trừ bỏ thanh âm của mình, Trì

thanh đều không nghe thấy tiếng động gì khác. Trong lòng loé lên một tia hi vọng làm cho Trì thanh mở to hai mắt nhìn thẳng đôi chân dừng lại

trước cửa. Nhưng Trì thanh phát hiện, chính mình vẫn là quá ngây thơ

rồi.

Bên ngoài, cũng không phải người tới cứu nàng, cũng không phải người

xa lạ, mà là người làm cho nàng không thể quên – Bạch quân. Giờ này khắc này, người nam nhân này như trước mặc tây trang, mang theo vẻ tươi

cười. Nhìn qua làm người ta kinh hồn, không rét mà run.

Chuyện cho tới bây giờ, Trì thanh có thể đoán được Bạch quân cho

người bắt giữ mình và muội muội. Nàng không rõ đối phương vì cái gì phải làm như vậy, chỉ là nghĩ đến ngày đó hắn ở nhà muốn cởi quần áo mình,

không tự chủ được Trì thanh ôm chặt lấy thân thể.

"Các ngươi đều đi xuống đi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!